Hướng Ấu trở lại phòng họp, thời điểm đưa cốc nước cho Kỷ Minh Nguyệt, đôi tay vẫn còn run.
Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy kỳ lạ, liếc nhìn Hướng Ấu, nhịn không được mà hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Hướng Ấu không nói chuyện, liên tục lắc đầu, chỉ có đôi mắt mở to.
Trong ánh mắt là bát quái cùng với ngưỡng mộ và bội phục.
Kỷ Minh Nguyệt chả hiểu gì.
Cô cầm lấy cốc nước uống một ngụm, lại lặng im hai giây, lần nữa hỏi: “Cậu ra ngoài lấy nước có một lúc mà gặp phải quỷ à?”
Hướng Ấu đầu tiên là lắc đầu, sau đó dừng một chút, lại gật gật đầu: “…Cũng có thể nói như vậy, dù sao hiệu quả cũng không khác nhau lắm.”
“…”
Kỷ Minh Nguyệt lười nghe cô nói linh tinh, toàn mấy cái gì đó khó hiểu.
Hướng Ấu trước khi trở về chỗ ngồi còn không quên giơ ngón tay cái với Kỷ Minh Nguyệt: “Miêu Miêu thật sự quá lợi hại, mình kính nể cậu.”
?
Kỷ Minh Nguyệt nhìn cô một cái.
Tuy rằng Kỷ Minh Nguyệt cái gì cũng không nói, nhưng từ trong ánh mắt của cô, Hướng Ấu đọc được một câu: “Mình lợi hại bấy lâu nay rồi mà đến giờ cậu mới bội phục mình à?”.
“…”
Hướng Ấu trầm mặc.
Tuy rằng cũng không sai, nhưng sau sự tình hôm nay, sự bội phục dành cho Kỷ Minh Nguyệt lại tăng thêm một bậc!
Phó tổ trưởng của bọn họ, chẳng những năng lực cường đại, mỹ mạo tuyệt thế, ngay cả công phu thu thập nam nhân cũng tuyệt đỉnh!
Cô lại “hihihi” mấy tiếng, vẫn không nhịn được mà nói: “Miêu Miêu, người như Tạ tổng khi ở nhà có phải là siêu cấp tốt không? Bình thường anh ấy bận rộn như vậy, thời điểm hai người ở bên nhau anh ấy cũng làm việc sao? Nói cho mình một chút, nói cái gì cũng được, Tạ tổng khi sinh hoạt đời thường có bộ dáng gì? Mình cảm thấy hoàn toàn không thể tưởng tượng được.”
Kỷ Minh Nguyệt lập tức cả kinh trong lòng, trong nháy mắt liền ngồi ngay ngắn.
Việc cô ở trong nhà của Tạ Vân Trì luôn được bảo mật rất kỹ, sao Hướng Ấu lại biết được?
Hơn nữa theo trạng thái của Hướng Ấu, hẳn là vừa rồi đi ra ngoài thì vô tình nghe được.
Chẳng lẽ nghe thấy đúng lúc thư ký Phương và Tạ Vân Trì nói chuyện?
Kỷ Minh Nguyệt nhíu nhíu mày.
Hướng Ấu vỗ vỗ bả vai Kỷ Minh Nguyệt an ủi: “Được rồi Miêu Miêu, đừng hỏi mình vì sao lại biết được, dù sao mình cũng sẽ giữ bí mật cho cậu.”
Lại ném cho Kỷ Minh Nguyệt một ánh mắt “Mình hiểu mà”, Hướng Ấu cầm ly nước mà trở về chỗ ngồi.
Kỷ Minh Nguyệt nhăn mày sâu hơn.
Cô không lo lắng Hướng Ấu ra ngoài nói bậy, nhưng loại chuyện như này mà tùy tiện nói ra ngoài sẽ dễ gây hiểu nhầm.
Thật ra cô thì không sao cả, chỉ sợ nếu có tin đồn lan truyền ra ngoài, cô sợ Tạ Vân Trì sẽ nghĩ cô…
Tâm tư kín đáo.
Tuy rằng thực tế là như vậy, nhưng chính mình nói ra cùng với nghe tin đồn sao có thể giống nhau!
Cô nghĩ nghĩ, lại nhìn ra cửa.
Tạ Vân Trì chưa có dấu hiệu trở về.
Mở khóa điện thoại, nhắn tin cho Tạ Vân Trì.
Moon:【Hình như chuyện của chúng ta bị hiểu nhầm.】
101325:【?】
101325:【Chuyện nào?】
…
Giống như là giữa bọn họ có rất nhiều chuyện dễ gây hiểu nhầm vậy.
Moon:【Chuyện tôi ở nhà của cậu.】
101325:【À.】
Kỷ Minh Nguyệt sợ ngây người.
À?!
Tạ Vân Trì nhắn thêm.
101325:【Chẳng lẽ không phải sự thật sao?】
…
Mấu chốt của chuyện này là thật hay không à!
Cho dù cách màn hình, Kỷ Minh Nguyệt cũng có thể tưởng tượng ra biểu tình hiện tại của Tạ Vân Trì.
… Nhất định là không gợn sóng, ung dung tự tại, giống như chuyện cô nói ra chẳng có gì to tát.
Thôi, Tạ tổng đã không sợ bị người khác biết mình kim ốc tàng kiều, cô có gì mà phải sợ chứ?
(Kim ốc tàng kiều: chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình. Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa Hán Vũ Đế và hoàng hậu đầu tiên của ngài, Trần A Kiều, là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với Trần A Kiều rằng: nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở)
…
Sau khi họp xong, mọi người thương lượng cùng nhau đi liên hoan.
Sau khi Vu Văn Hiên báo địa điểm, mọi người đều vui vẻ.
Đi xe từ Quân Diệu đến nhà hàng không quá xa, chỗ kia trước nay nổi tiếng đắt đỏ, hương vị thực sự rất tốt, chỉ là chi phí quá cao thường làm người ta chùn bước.
Vu Văn Hiên mặt đầy ý cười, quay đầu lại nhìn Tạ Vân Trì: “Tạ tổng, cơ hội hiếm có, cậu cùng bọn tôi đi ăn một bữa cơm đi.”
Tạ Vân Trì tiêu sái mà lắc đầu: “Mọi người đi đi, hôm nay tôi phải về nhà một chút.”
Cái nhà này, tất nhiên là nói đến Thời gia.
Lại ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt Tạ Vân Trì dừng trên người Kỷ Minh Nguyệt hai giây, thu về.
Trong giọng nói mang theo ý cười, nói: “Bữa cơm này tôi mời.”
Nghe vậy, mọi người lập tức hoan hô, còn không quên tung hô: “Tạ tổng tài đại khí thô!”
Tạ Vân Trì đã nói mời khách, mọi người cũng không cưỡng ép anh đi liên hoan.
Đương nhiên, trên thực tế là, ngay cả Tạ tổng không mời…
Cũng không ai dám cưỡng ép.
Nhắc đến ăn, tốc độ thu thập đồ đạc của mọi người cũng nhanh hơn mấy phần.
Hướng Ấu đột nhiên “A” một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Vân Trì: “Tạ tổng, nếu tôi nhớ không lầm, nhà của anh ở… đường Hoa Minh phải không?”
Tạ Vân Trì gật gật đầu.
Hướng Ấu lập tức kích động, bỏ qua ánh mắt của mấy kẻ ngốc xung quanh, nói: “Đúng lúc, nhà hàng này rất gần đường Hoa Minh! Tạ tổng, Miêu… Phó tổ trưởng hôm nay không lái xe tới, xe của bọn tôi chỉ sợ không đủ chỗ, hay là anh đưa phó tổ trưởng đi một đoạn được không?”
Kỷ Minh Nguyệt đột nhiên bị điểm danh:?
Không phải, như thế nào lại đột nhiên yêu cầu Tạ Vân Trì tiện đường đưa cô đi?
Hơn nữa mặc kệ nghe như thế nào cũng cảm thấy…
“Không đủ chỗ” của Hướng Ấu là nói nhảm.
Quả nhiên, căn bản không cần cô mở miệng, Tang Tu Viễn ở bên cạnh đã kéo tay Hướng Ấu: “Không cần làm phiền Tạ tổng, hôm nay tổ trưởng có lái xe…”
Hướng Ấu nhanh tay che miệng Tang Tu Viễn.
Gương mặt trắng nõn của Tang Tu Viễn lập tức phiếm hồng.
Anh gỡ tay Hướng Ấu, trong thanh âm còn mang theo bất mãn cùng chút hương vị khác khó mà phát hiện: “Cậu làm gì vậy?!”
Hướng Ấu không để ý đến anh, lại nhìn về phía Tạ Vân Trì mà cười: “Tạ tổng, anh cảm thấy thế nào?”
Mấy người còn lại tuy rằng không nói chuyện, nhưng đều dùng ánh mắt “Cậu bị điên rồi” nhìn Hướng Ấu.
Tạ tổng là ai chứ?
Là người ôn nhu, là người ấm áp, là người mà thoạt nhìn đều nghĩ rất dễ gần, nhưng không có nghĩa anh ấy thực sự là một người dễ tiếp cận!
Dùng một lý do sứt mẻ như vậy để Tạ tổng đưa phó tổ trưởng đi, trừ phi Tạ tổng đổi tính mới có thể đồng ý.
“Được.”
Thấy chưa…
?
Mọi người đồng loạt quay đầu, nhìn về phía Tạ Vân Trì.
Tạ Vân Trì rất thản nhiên, không hề để ý đến ánh mắt chăm chú của mọi người, nhàn nhạt mà quay đầu nhìn về phía Kỷ Minh Nguyệt.
Ngữ khí của anh vẫn không gợn sóng, giống như chuyện này không đáng để nhắc tới.
“Đi thôi.”
…
Mọi người đều choáng váng.
Cho đến khi Kỷ Minh Nguyệt ôm đầu vội vàng thu thập đồ đạc, đi theo Tạ Vân Trì ra ngoài, phòng họp vẫn ở trong trạng thái tĩnh lặng.
Hơn nửa ngày, Trương Gia Vinh mới âm trầm hỏi: “Vừa rồi… Là ảo giác đúng không?”
Đàm Trinh gật gật đầu, âm trầm không kém: “Tôi cảm thấy đúng vậy.”
Chỉ có mình Hướng Ấu là cười tủm tỉm, trên mặt tràn ngập vui sướng.
Cô đã nói mà!
Mấy phàm nhân này sao có thể hiểu được chứ!
Không biết cô giúp đỡ Tạ tổng như vậy, Tạ tổng có thăng chức tăng lương cho cô không, hehehe.
Nghĩ lại vẫn thấy vui vẻ.
***
Tục ngữ nói rất đúng, trước lạ sau quen.
Cũng như vậy, Kỷ · đã quen thói · Minh Nguyệt rất thuần thục mà ngồi xuống ghế phụ, nhìn Tạ Vân Trì chầm chậm khởi động xe, nhẹ nhàng nói cảm ơn.
Tạ Vân Trì tùy ý mà lên tiếng, tựa hồ như không để trong lòng.
Kỷ Minh Nguyệt thở dài một hơi: “Vừa rồi tôi nhắn tin cho cậu, người mà tôi nói tới là Hướng Ấu.”
“Ừm, đã nhìn ra.”
Đã nhìn ra, và có lẽ cô ấy đã hiểu nhầm gì đó rồi.
Nhưng không sao, hiểu lầm cũng tốt.
Kỷ Minh Nguyệt: “…”
Đã nhìn ra mà cậu còn đáp ứng cô ấy!
Dường như hiểu được ý của Kỷ Minh Nguyệt, Tạ Vân Trì liếc cô một cái: “Hay là cậu muốn tôi không chút lưu tình mà từ chối, khiến bọn họ cho rằng cậu có ý với tôi, mà tôi lại khinh thường cậu?”
“…”
Nghĩ đến cảnh tượng kia, Kỷ Minh Nguyệt ngậm miệng, im lặng ngồi tại chỗ.
Trong xe yên tĩnh trở lại.
Không biết như thế nào, Kỷ Minh Nguyệt bỗng nhớ tới lúc nghỉ giữa giờ, Bạch Đào theo sát Tạ Vân Trì đi ra ngoài.
Cô dừng một chút, giống như không để ý: “Đúng rồi, lúc nghỉ giữa giờ sao cậu lại đi ra ngoài lâu như vậy, gặp ai sao?”
“Ừm.” Xe rời khỏi gara, Tạ Vân Trì tựa hồ như vô tình nhiều lời, “Một người Phật không độ nổi.”
?
Người Phật không độ nổi?
Kỷ Minh Nguyệt vẻ mặt mờ mịt, lại nhìn Tạ Vân Trì có vẻ không muốn giải thích cho cô lắm, dứt khoát mở Wechat tìm Thư Diệu.
Moon:【“Người Phật không độ nổi” là gì?】
Thư Diệu không biết đang làm gì, không trả lời.
Kỷ Minh Nguyệt cũng không vội, mở game ra chơi.
Chơi rất thuận lợi, đồng đội phối hợp rất tốt. Một ván kết thúc, Kỷ Minh Nguyệt thỏa mãn mà ấn tắt điện thoại.
Vừa mới tắt, màn hình lại sáng lên.
Tuyệt không thể tả:【Đồ ngu.】
Moon:【…】
Moon:【Mẹ nó, không phải chỉ hỏi cậu một vấn đề thôi sao, không muốn giải thích thì thôi, cậu cũng không thể mắng mình chứ!】
Tuyệt không thể tả:【?】
Tuyệt không thể tả:【Mình nói là, “Phật không độ nổi đồ ngu”.】
Kỷ Minh Nguyệt sửng sốt một chút, không nhịn được mà bật cười, lại dừng một chút, chỉ cảm thấy bản thân bị chọc cười mà không biết vì sao lại cười, lại bắt đầu cười.
Tạ Vân Trì vừa lái xe vừa quay đầu nhìn Kỷ Minh Nguyệt cười như động kinh.
Thật lâu sau, Tạ Vân Trì quan tâm hỏi: “Cần tôi đưa tới bệnh viện không?”
Kỷ Minh Nguyệt liên tục xua tay, cười đến chịu không nổi, hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại.
Kết quả cô vừa định mở miệng nói chuyện, lại bắt đầu cười: “Hôm nay rốt cuộc là cậu đụng trúng người nào vậy, thật hiếm khi có người khiến cậu phải nói ra lời như vậy.”
Tạ Vân Trì dừng một chút, lại đánh giá Kỷ Minh Nguyệt một lần.
… Cho nên, vừa rồi cô vì cái này mà cười thành bộ dáng như vậy?
Anh lắc lắc đầu, thật sự cảm thấy bản thân không hiểu nổi lý do cười của Kỷ Minh Nguyệt.
Lặng im vài giây, Tạ Vân Trì yên lặng mà chuyển đề tài: “Tiết Thanh Minh, Thần Thần có về nhà một chuyến.”
Thanh Minh?
Kỷ Minh Nguyệt nghiêng nghiêng đầu, tính thời gian, ý thực được kỳ nghỉ Thanh Minh sắp tới.
Tạ Vân Trì cười cười: “Vẫn phải cảm ơn cậu lúc trước giúp em gái tôi.”
Chuyện đã bao lâu rồi chứ, Kỷ Minh Nguyệt cũng quên rồi.
Cô phất phất tay, ý bảo không cần nhắc lại.
“Lại nói, em gái tôi nói muốn mời cậu ăn bữa cơm, có được không?”