Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trời Sinh Thích Em

Kỷ Minh Nguyệt thật sự không biết, mẹ nó rốt cuộc là như thế nào mà từ nụ hôn đầu lại biến thành câu chuyện văn phòng play rồi.

Nhưng mà, cô cũng rất lười bác bỏ tin đồn.

Chủ yếu là với loại sự tình này, chẳng những không có cách nào bác bỏ, hơn nữa dù có nói thì tuyệt đối cũng không có người tin.

Nhưng mà.

Nhóm chat của tổ hạng mục M-1 lúc này cực kỳ náo nhiệt.

Hướng Ấu:【!!! Chúc mừng Miêu Miêu! Chúc mừng Tạ tổng! Hehehe, tuy rằng Tạ tổng không có ở trong nhóm nhưng vẫn muốn chúc mừng một câu.】

Trương Gia Vinh:【Mình cũng thấy rồi ~ Chúc người có tình sớm về với nhau.】

Kha Nguyên:【Phó tổ trưởng thật trâu bò!】

Tang Tu Viễn:【Có cảm giác chuyện tốt sắp tới rồi.】

Kỷ Minh Nguyệt:???

Mẹ nó, rốt cuộc mấy người nghĩ cái gì thế?

Hiện tại Kỷ Minh Nguyệt thậm chí còn cảm thấy, bên trong Quân Diệu có khả năng là có tồn tại một tổ chức ngầm mà cô không biết, bằng không vì cái gì mà cô cảm thấy hôm nay mọi người đều truyền tai nhau mấy tin đồn kỳ kỳ quái quái, mà chỉ có mình cô là không biết gì cả?

… Nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại, hẳn là trong tổ chức ngầm đó cũng chỉ bát quái về cô cùng Tạ Vân Trì…

Vậy, không biết gì thì cứ không biết gì đi.

Đúng vậy, lòng hiếu kỳ cùng hiếu học không cần quá mạnh mẽ làm gì.

***

Tuy rằng đã nói với Tạ Vân Trì là “Có lẽ sẽ đi ngủ sớm một chút”, nhưng sau khi nói chuyện điện thoại với Thư Diệu xong, Kỷ Minh Nguyệt lại nằm trên giường không ngừng trằn trọc, hoàn toàn không có ý định đi ngủ.

Bình thường cô đều ngủ rất sớm, nhưng hôm nay, dù như thế nào cũng không ngủ được.

Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại cảnh hôn môi với Tạ Vân Trì trong văn phòng, càng nghĩ trái tim càng đập nhanh, sau đó không còn buồn ngủ chút nào nữa.

Đến cuối cùng, Kỷ Minh Nguyệt dứt khoát nhận mệnh mà đứng lên, khoác cái áo vào chuẩn bị ra ban công hóng gió.

Vừa mới đến hành lang, Kỷ Minh Nguyệt nghe thấy cửa căn hộ vang lên âm thanh “Cành cạch”, tay nắm cửa chuyển động, ngay sau đó cửa bị đẩy ra.

Tạ Vân Trì đi đến.

Anh mặc một cái sơmi màu xanh nhạt, áo vest treo trên cánh tay, cả người toát ra khí lạnh.

Đi vào cửa, Tạ Vân Trì vừa đổi giày vừa kéo lỏng cà vạt, đi vào trong phòng khách.

Như thể có thần giao cách cảm, anh bỗng dưng ngẩng đầu, bắt gặp Kỷ Minh Nguyệt đang đứng ở trên cầu thang tầng hai nhìn lại đây.

Kỷ Minh Nguyệt trốn tránh không kịp, cứ như vậy rơi vào con ngươi trong trẻo của anh, tránh cũng không thể tránh.

Tạ Vân Trì không có động tác gì khác, tiếp tục đi về phía trước, cởi cà vạt, lại mở hai cái cúc áo sơmi.

Anh ngửa cổ, xương quai xanh quyến rũ hoàn toàn lộ ra, cái cổ dài cũng vô cùng đẹp mắt.

Không biết vì sao Kỷ Minh Nguyệt lại có một cảm giác kỳ quái, muốn cắn nơi đó một cái, lưu lại chút dấu vết.

Cô nuốt nước bọt.

Hai người không nói gì một lúc lâu.

Tạ Vân Trì đi tới giữa phòng khách, còn đang nhìn cô, cũng không hỏi sao cô lại ở đó, vì sao còn chưa ngủ, chỉ là giơ túi giấy trong tay cho cô nhìn, khuôn mặt tươi cười hỏi.

“Muốn cùng nhau ăn bữa khuya không?”

… Thật ra mà nói, Kỷ Minh Nguyệt hoàn toàn không biết rốt cuộc là do sức hấp dẫn của đồ ăn, hay là Tạ Vân Trì cực kỳ đẹp mắt, mà đi xuống tầng.

Dù sao chờ đến khi cô hồi phục tinh thần, cô đã ngồi trên bàn ăn, Tạ Vân Trì lấy đồ ăn trong túi giấy ra đặt lên bàn.

“Tuy rằng anh biết em thích ăn ngọt, nhưng dù sao cũng là buổi tối, anh chỉ mua một ít bánh cùng xiên nướng.”

Kỷ Minh Nguyệt chỉ lo nhìn chằm chằm Tạ Vân Trì lúc đóng lúc mở miệng, đến nỗi rốt cuộc là anh nói cái gì…

Cô thật sự không nghe vào.

Tạ Vân Trì đặt cái đĩa trước mặt cô, nhìn ánh mắt ngây ngốc của nữ hài tử, anh dừng một chút.

Rồi sau đó gọi cô, “Miêu Miêu.”

Kỷ Minh Nguyệt ngơ ngác mà lấy lại tinh thần: “Ừm?”

Tạ Vân Trì lại lần nữa cong khóe môi cười cười: “Em còn nhìn như vậy nữa, anh không đảm bảo là em còn thời gian ăn bữa khuya đâu.”

“…”

Kỷ Minh Nguyệt hôm nay chỉ có hơi ngơ ngác mà thôi, đầu óc cũng không ngốc.

Cô đương nhiên lập tức nghe ra ý vị trong lời nói của Tạ Vân Trì.

Lập tức cúi đầu, cô cầm lấy đôi đũa, bắt đầu ăn mì, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Vân Trì.

Ý cười của Tạ Vân Trì càng sâu hơn, nhưng cũng không trêu cô nữa, cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn, rồi sau đó lại không biết từ nơi nào lấy ra một cái túi đưa cho Kỷ Minh Nguyệt.

Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy có chút kỳ quái, “Cái này là gì?”

Vừa nói cô vừa mở túi nhìn thử bên trong.

Thoạt nhìn, hình như là thuốc mỡ?

“Thuốc trị sưng môi.”

Tạ Vân Trì lời ít ý nhiều, dứt khoát mà lưu loát nói ra công dụng của thuốc mỡ, sau đó cũng không nói thêm chữ nào.

… Thuốc trị.

… Sưng môi.

Kỷ Minh Nguyệt: “…”

Cô yên lặng cúi đầu, cái gì cũng không dám hỏi lại, giả vờ nghiêm túc ăn mì.

Lại nói tiếp, món mì này có vị như thế nào nhỉ…

Hình như chẳng có vị gì cả, sao cô lại ăn không có vị, mất vị giác rồi sao…

Sau khi Tạ Vân Trì cười cười, cũng không có ý định buông tha đề tài này, dặn dò.

“Nhớ bôi thuốc trước khi đi ngủ, bằng không anh sợ ngày mai sẽ còn sưng hơn.”

Đừng, đừng nói nữa.

Mẹ nó.

Do ai hại chứ!



Bất quá tuy rằng Tạ Vân Trì ngoài miệng đùa giỡn Kỷ Minh Nguyệt vài câu, nhưng cũng không làm ra chuyện gì khác. Truyện Khoa Huyễn

Rốt cuộc, hôm nay mới là nụ hôn đầu, anh đã biến con gái nhà người ta thành như vậy.

Tạ Vân Trì vẫn có chút lo lắng, sợ bản thân làm quá mức một chút, Kỷ Minh Nguyệt sẽ tức giận mà không để ý tới anh, nghĩ đi nghĩ lại thì rất có hại.

Ừm, thân là một thương nhân đặt lợi ích lên hàng đầu, Tạ Vân Trì đương nhiên hiểu không thể chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, có thể tiếp tục phát triển mới là quan trọng.

Tạ Vân Trì xoa đầu Kỷ Minh Nguyệt, cười nói, “Thời gian không còn sớm, mau đi ngủ đi, bằng không ngày mai sẽ không có tinh thần.”

Tuy rằng nói tiếp tục phát triển quan trọng hơn, nhưng Tạ Vân Trì đã sớm phát hiện, cái gọi là tự chủ của mình trước mặt Kỷ Minh Nguyệt, tàn tạ đến mức không đáng nhắc tới.

Cô còn ở trước mặt mình lắc lư thêm một lúc nữa, anh cũng không dám cam đoan mình có thể hay không sẽ làm ra mấy chuyện cầm thú.

Kỷ Minh Nguyệt lên tiếng đáp ứng.

Tạ Vân Trì đứng lên, bắt đầu thu dọn tàn cục trên bàn, ném rác vào trong thùng rác, lại rửa tay một lần.

Sau khi trở lại bàn ăn thì Tạ Vân Trì ngoài ý muốn phát hiện, Kỷ Minh Nguyệt vậy mà vẫn ngồi ở đó, không hề nhúc nhích.

Anh nhướng mày, “Làm sao vậy?”

Kỷ Minh Nguyệt đứng lên, đi đến trước mặt anh.

Mím môi: “Anh… Không muốn ôm em một chút sao?”

Tạ Vân Trì hơi giật mình, thậm chí còn vô thức đứng thẳng lưng.

Nữ hài tử hơi cúi đầu, nhìn không rõ thần sắc, nhưng cẩn thận nghe liền thấy trong giọng nói mang theo vài phần ủy khuất.

Anh dừng lại một chút, dang hai tay ra, ôm toàn bộ nữ hài tử vào trong lòng mình.

Kỷ Minh Nguyệt lúc này mới mỉm cười, tinh tế mà ngửi mùi trên người anh, nhăn mũi: “Hình như không có mùi rượu?”

“Ừm.” Tạ Vân Trì cười nói, “Trong bữa tiệc có người mời rượu, anh nói bạn gái không cho uống.”

“…”

Cô lập tức ngẩng đầu nhìn Tạ Vân Trì, “Em không cho anh uống khi nào? Lại nói, anh làm như vậy không sợ người khác nói bị vợ quản nghiêm sao?”

“Sự thật là như thế mà, nói thì nói.”

“…”

Kỷ Minh Nguyệt không tự chủ được mà cười rộ lên.

Tạ Vân Trì lại lần nữa hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều cảm nhận được mùi hương trên người Kỷ Minh Nguyệt: “Miêu Miêu, sao em lại thơm vậy?”

Hồi còn học cao trung, dù cho đứng cách nhau một đoạn xa, anh vẫn có thể ngửi được mùi hương trên người Kỷ Minh Nguyệt.

Khi ngẫu nhiên đi qua nhau, mùi hương kia nồng đậm đến mức làm anh thất thần.

Càng mấu chốt chính là, nhiều năm như vậy, Tạ Vân Trì cũng chỉ ngửi được mùi hương như thế này trên người Kỷ Minh Nguyệt.

Ngày đêm thương nhớ, vừa ngửi thấy, toàn thân đều như được truyền hơi nóng.

Kỷ Minh Nguyệt khó hiểu: “Thơm thế nào?”

Tạ Vân Trì cười cười, không nói nữa.

***

Đêm đó, trước khi đi ngủ, Kỷ Minh Nguyệt tâm sự với Thư Diệu về những chuyện xảy ra hôm nay rất lâu.

Thư Diệu còn không quên khen cô, “Tốt, bước đầu tiên rất hoàn mỹ. Mình thấy cứ tiếp tục thế này, rất nhanh cậu sẽ thuận lợi nắm chặt Tạ nam thần.”

Cả người Kỷ Minh Nguyệt nằm liệt trên giường, dùng chăn che đầu, thanh âm rầu rĩ: “Khó lắm, mình cảm thấy xấu hổ.”

Ngữ khí của Thư Diệu rất kinh ngạc: “Miêu Miêu, cậu mà cũng biết mấy chữ ‘cảm thấy xấu hổ’ viết như thế nào à?”

Kỷ Minh Nguyệt rất muốn chạy về Đoan Thành đá cho Thư Diệu một cước.

Sao có thể nói như vậy chứ?

Thư Diệu hồn nhiên không biết trong đầu Kỷ Minh Nguyệt suy nghĩ cái gì, còn đang hứng thú bừng bừng mà tiếp tục bày mưu tính kế cho Kỷ Minh Nguyệt:

“Nếu hôm nay cậu đã thực hiện bước đầu tiên tốt như thế, vậy chúng ta tiến hành bước tiếp theo, lựa chọn địa điểm khác mà tiếp tục.”

Nhưng mà, sự thật chứng minh.

… Những kế sách mà Thư Diệu dày công vẽ ra cho cô, một cái cũng không dùng tới.

Bởi vì chỉ có buổi tối ngày đầu tiên là Tạ Vân Trì tốt bụng, chỉ đùa giỡn ngoài miệng, không dùng hành động thực tế để trêu chọc cô…

Sáng sớm hôm sau

Theo thường lệ thì buổi sáng Kỷ Minh Nguyệt sẽ đến đại học Viễn Thành, hôm nay trừ việc đi giúp đỡ ở phòng thí nghiệm thì buổi chiều còn phải giúp Trịnh giáo sư dạy thay một tiết.

Trịnh giáo sư là người rất tốt, chẳng quan tâm Kỷ Minh Nguyệt còn chưa nhậm chức, ông đã giúp Kỷ Minh Nguyệt có một vị trí riêng trong văn phòng, để khi soạn giáo án thì cô có chỗ ngồi.

Trong văn phòng đa số là giáo viên học viện Khoa học, cũng coi như là đồng nghiệp tương lai của Kỷ Minh Nguyệt, đều rất dễ ở chung.

Sắp tới ngày kỷ niệm 100 năm thành lập đại học Viễn Thành, các giáo viên trong trường ít nhiều gì cũng có thêm nhiệm vụ, chỉ có mình Kỷ Minh Nguyệt là có vẻ nhàn hạ.

… Cho nên hôm nay cô không chỉ lên lớp thay, sau khi tan học còn giúp một đồng nghiệp mang tài liệu đến khoa Sinh vật học.

Kỷ Minh Nguyệt vừa an bài hành trình hôm nay trong đầu, vừa mơ mơ màng màng dụi mắt mà đi xuống tầng.

Tạ Vân Trì từ trước đến nay luôn dậy sớm hơn cô, lúc này vừa mới đặt hai phần bữa sáng hoàn chỉnh lên bàn ăn, tùy ý cởi tạp dề rồi để sang một bên.

Đôi mắt Kỷ Minh Nguyệt hơi sáng lên, nhanh chân đi xuống, đến cạnh bàn ăn, “Sáng nay ăn gì vậy?”

Lại nói tiếp, ngày nào Tạ tổng trăm công ngàn việc cũng làm bữa sáng cho cô, thật là…

Quá tội lỗi.

Trước kia ít nhất hai người còn thường thay phiên nhau làm, sau đó lại bởi vì buổi sáng Kỷ Minh Nguyệt thật sự không rời giường nổi, liền biến thành Tạ Vân Trì tự làm hết.

“Sữa đậu nành cùng quẩy, anh còn làm chút salad.”

Xem đi, chẳng những làm rất ngon, còn có thể kết hợp giữa bữa sáng kiểu Trung Quốc và nước ngoài. thậm chí còn biết cách phối hợp dinh dưỡng.

Kỷ Minh Nguyệt cười hì hì, đang chuẩn bị kéo ghế ngồi xuống ăn bữa sáng, liền chú ý tới Tạ Vân Trì vẫn đứng ở đó mà nhìn chằm chằm cô, không hề có ý định dời mắt.

Cô mịt mờ mà gãi gãi đầu, không rõ nguyên do: “Làm sao vậy?”

Tạ Vân Trì rất vừa lòng gật gật đầu.

Ừm, xem ra thuốc mỡ Lâm Yển đưa cho anh hiệu quả rất tốt, qua một đêm, đôi môi của Kỷ Minh Nguyệt hoàn toàn đã tiêu sưng.

Ừm, cái quan niệm có thể tiếp tục phát triển kia hôm nay liền kết thúc.

Anh nghĩ nghĩ, có lẽ có thể tăng lương cho Lâm Yển, coi như khen thưởng.

Kỷ Minh Nguyệt thấy Tạ Vân Trì không định trả lời vấn để của mình, càng thêm mê man.

Đang chuẩn bị nói thêm gì đó, Kỷ Minh Nguyệt lại phát hiện Tạ Vân Trì đột nhiên nâng cánh tay lên…

Bỗng dưng kéo cô vào trong lòng.

Cái ôm rất chặt.

Căn bản không chờ Kỷ Minh Nguyệt phản ứng, Tạ Vân Trì đã dùng tay nâng cằm cô lên, chuẩn xác hôn lên môi cô.

Kỷ Minh Nguyệt trừng lớn mắt.

Từng có một lần kinh nghiệm, Tạ Vân Trì lần này đã vô cùng thuần thục mà vươn đầu lưỡi, mở miệng của nữ hài tử ra, vói vào mà nhảy múa với đầu lưỡi của cô.

Nụ hôn triền miên làm cho Kỷ Minh Nguyệt trong lúc nhất thời thậm chí còn không biết hôm nay là ngày nào.

Thật lâu sau, Tạ Vân Trì mới tách thân mình ra, cười cười với Kỷ Minh Nguyệt.

Nói như chuyện đương nhiên: “Hôn chào buổi sáng.”

Này, như vậy là sao?

Nghe giống như anh rất đàng hoàng…

Lại sau đó, Kỷ Minh Nguyệt phát hiện, Tạ Vân Trì thực sự có thể tìm ra một ngàn lý do để hôn cô.

Trước khi đến công ty, anh ôm lấy cô, thực hiện một cái “Hôn cổ vũ”;

Buổi tối trở về, lại một cái “Hôn an ủi”;

Trước khi ngủ, còn phải thêm một cái “Hôn chúc ngủ ngon”…

Một ngày phải đến N nụ hôn, chỉ thừa không thiếu.

Mà kỹ thuật hôn của Tạ Vân Trì còn rất tốt, mỗi lần hôn đều khiến cô mê man, một lời phản bác cũng không thể nói ra.

Kỷ Minh Nguyệt lẩm nhẩm, lên một cái diễn đàn nặc danh xin giúp đỡ.

【Xin hỏi: Bạn trai hình như quá thích hôn tôi thì phải làm sao bây giờ?】

1L:【Hả? Chủ lầu bao lớn rồi? Không phải tới khoe khoang chứ?】

2L:【Cái này không phải khá tốt sao, chứng minh rằng tình cảm của hai người rất tốt.】

3L:【Mẹ nó hiện tại cái vấn đề gì cũng có thể mang lên diễn đàn hỏi sao?】

4L:【Cho hỏi một chút, có phải chủ lầu còn chưa sinh hoạt tình dục không?】

Kỷ Minh Nguyệt bỏ qua mấy câu nghi ngờ ở trên, do dự một phen, trả lời 4L:

5L:【Trước mắt thì vẫn chưa.】

6L:【[Trả lời 5L] À, vậy thì chúc mừng chủ lầu. Chờ đến khi có sinh hoạt tình dục, bạn sẽ lên diễn đàn xin giúp đỡ, bạn trai hình như quá thích XXX thì phải làm sao bây giờ.】
Nhấn Mở Bình Luận