“Ngày hôm đó hai người cầu hôn xong đã bỏ đi, để lại bọn mình trong khán phòng, hồi tưởng lại thao tác thần kỳ của Tạ tổng.”
Hướng Ấu gọi điện thoại nói chuyện với Kỷ Minh Nguyệt nửa ngày, không ngừng miêu tả lại hoạt động Thất Tịch hôm đó, sau khi Tạ Vân Trì cầu hôn thành công, dẫn theo Kỷ Minh Nguyệt rời khỏi hiện trường thì mọi người phản ứng như thế nào.
Kỷ Minh Nguyệt cười hai tiếng, duỗi eo, hưởng thụ ghế mát xa.
Không sai.
Bởi vì Kỷ Minh Nguyệt luôn oán giận bản thân thường xuyên bị đau lưng, Tạ tổng tài đại khí thô đã trực tiếp mua cái ghế mát xa này đặt trong nhà.
Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy bản thân từ sau khi yêu đương, mỗi ngày đều vui vẻ làm cá mặn.
Dùng lời của Chúc Cầm để hình dung thì chính là…
“Kỷ Miêu Miêu, con quả thực là được Tiểu Tạ cưng chiều đến vô pháp vô thiên rồi.”
Kỷ Minh Nguyệt nghĩ về vấn đề này một phen.
Cuối cùng kết luận là, quả nhiên ánh mắt của Kỷ Minh Nguyệt cô đây tốt, mới có thể tìm được một người bạn trai như vậy.
Ừm, may mắn cũng là một loại thực lực mà phải không?
“Nhưng Tạ tổng cũng thực sự quá tuyệt vời, rốt cuộc là tại sao anh ấy có thể nghĩ ra một phương thức cầu hôn vừa lãng mạn, vừa long trọng, vừa làm cho người ta cảm động như vậy chứ?” Hướng Ấu còn đang cảm khái.
Ngẫm lại hôm đó, những nữ nhân ở trong khán phòng, ai có thể không hâm mộ Kỷ Minh Nguyệt chứ?
Tả tổng quả thực quá tuyệt.
Đẹp trai, ôn nhu, giàu có, quyền lực còn chưa nói, sao còn có thể… tình cảm như vậy.
Tạ Vân Trì đâu chỉ là lý tưởng của nhân gian, quả thực chính là…
Tưởng tượng còn không dám.
Kỷ Minh Nguyệt lại nhịn không được mà cười, nâng tay, nhìn cái nhẫn kim cương long lanh sáng bóng trên ngón tay trắng nõn, càng nhìn càng cảm thấy đẹp.
“À đúng rồi Miêu Miêu.” Hướng Ấu đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi cô, “Hôm đó sau khi cậu và Tạ tổng rời khỏi khán phòng thì đã làm gì?”
“…”
Kỷ Minh Nguyệt đang cười lập tức căng cứng cả mặt.
Còn có thể làm cái gì.
Đi theo Tạ Vân Trì cầm thú thì còn có thể làm cái gì.
Vốn là ngày thường Tạ Vân Trì đã rất cầm thú, ngày đó đồng ý lời cầu hôn của anh, anh như bị lóa mắt vì hạnh phúc.
Anh kéo cô đi chơi một vòng, cuối cùng là đến tận Lâm Thành.
Tạ Vân Trì nói anh đã sớm đặt khách sạn, yên tâm mà chơi.
… Ngay từ đầu là rất yên tâm.
Ở bên ngoài xem pháo hoa, ăn đồ ngon, vui vẻ vô cùng.
Kết quả là vừa về khách sạn, Kỷ Minh Nguyệt liền phát giác có chỗ nào đó không đúng.
Đương nhiên, có phát giác ra chuyện gì thì Kỷ Minh Nguyệt cũng khó thoát khỏi móng vuốt của Tạ Vân Trì.
Tối hôm đó, bạn học Kỷ Miêu Miêu đáng thương, bị Tạ Cầm Thú lăn qua lộn lại, từ trong ra ngoài vô số lần, kêu r.ên đến khan cả cổ, Tạ Vân Trì cũng không buông tha cho cô.
Một hộp Durex hoàn chỉnh, đến cuối cùng chỉ còn một nửa.
Địa điểm từ trên trường biến thành phòng tắm, thậm chí là ban công khép kín…
…
Nói ngắn lại chính là…
Không chịu nổi.
Cũng là vì lần đó mà thắt lưng của cô đau hết mấy ngày, Tạ Vân Trì mới mua cái ghế mát xa này về.
Càng cầm thú hơn chính là…
Ngày mua ghế mát xa về, Kỷ Minh Nguyệt vừa nằm hưởng thụ được năm phút đồng hồ thì Tạ Vân Trì đi làm về.
Anh nhìn chằm chằm cái ghế mát xa một lúc lâu.
Kỷ Minh Nguyệt bị anh nhìn đến mức có chút không tự nhiên, tốt bụng hỏi anh: “Anh muốn thử một chút không?”
Tạ Vân Trì chậm rãi lắc lắc đầu, lại gật gật đầu.
Kỷ Minh Nguyệt đầu đầy hỏi chấm.
Tạ Vân Trì cười khẽ: “Về sau chúng ta có thể cùng nhau thử một chút.”
Cùng nhau thử một chút?
Đây là ghế mát xa đơn, sao hai người có thể cùng nhau thử chứ?
Vừa cảm thụ sự phập phồng của ghế mát xa, Kỷ Minh Nguyệt vừa không ngừng suy xét vấn đề này.
… Phập phồng.
Hai người.
Cùng nhau.
Mẹ nó.
Cô bỗng nhiên hiểu ra cái gì, khiếp sợ mà nhìn Tạ Vân Trì, trợn mắt há mồm, ngay cả khi nói chuyện cũng có chút lắp bắp: “Tạ, Tạ Vân Trì, như thế nào mà bây giờ trong đầu anh đều là…”
Phế! Liệu! Màu! Vàng!
(Phế liệu màu vàng: dùng để chỉ những nội dung, hình ảnh giường chiếu của người lớn)
Tạ tiên sinh không xấu hổ mà còn rất tự hào, gật gật đầu, thậm chí đã bắt đầu minh oan cho bản thân: “Dù sao cũng là tố chất nhiều năm rồi.”
Anh nghĩ nghĩ, cười hỏi: “Kỷ tiểu thư vừa đi là đã mười năm, nói thế nào cũng phải bồi thường cho anh chút chứ?”
Mẹ nó.
Anh còn muốn bồi thường nữa à!
Anh nhìn xem em ngồi trên ghế sofa, bộ dáng muốn động cũng không động được, anh còn không biết xấu hổ mà muốn em bồi thường!
Kỷ Minh Nguyệt sợ ngây người.
Nhớ lại chuyện này, Kỷ Minh Nguyệt lại cảm nhận chấn động của ghế mát xa…
Hình như cũng không thoải mái như vậy.
Cô ho khan một tiếng, ngồi dậy, nỗ lực ném mấy chuyện không nên nhớ lại này ra sau đầu.
Hướng Ấu còn đang hỏi: “Này Miêu Miêu, sao cậu không nói chuyện nữa?”
Kỷ Minh Nguyệt tùy tiện lên tiếng: “À… Đi Lâm Thành chơi ấy mà…”
… Nói đúng ra là, giống như cô bị chơi một vố.
Lại tùy tiện tán gẫu với Hướng Ấu, Kỷ Minh Nguyệt mới tắt điện thoại.
Vừa vặn có tin nhắn của Thư Diệu.
Tuyệt không thể tả: [Miêu Miêu, lát nữa mình với cậu đi thử váy cưới, nhà thiết kế kia nói đã OK rồi.]
Tuyệt không thể tả: [Anh ta gửi cho mình xem thành phẩm, rất đẹp! Có tiền quả nhiên là sung sướng.]
Đôi mắt của Kỷ Minh Nguyệt sáng lên.
Moon: [Thật à? Hehehe, quá tuyệt vời, tối nay mình mời cậu ăn cơm!]
Moon: [Vẫn là Diệu Diệu của mình tốt nhất, đi công tác cũng không quên cùng mình thử váy cưới.]
Nói xong, Thư Diệu gửi hình bộ váy cho Kỷ Minh Nguyệt xem.
Kỷ Minh Nguyệt vừa nhìn thấy thì lập tức ngồi ngay ngắn.
Vừa rồi Thư Diệu nói váy cưới của cô rất đẹp, Kỷ Minh Nguyệt còn chẳng để ý, hiện tại thực sự nhìn thấy, mà còn là chưa nhìn thấy đồ thật, Kỷ Minh Nguyệt đã cảm thấy bản thân bị làm cho kinh ngạc một phen.
Thật sự rất đẹp.
Chỉ là hình ảnh, nhưng đã mơ hồ nhìn thấy mấy viên đá quý đang tỏa sáng.
Dài tận đến sàn, cùng với khăn trùm đầu rất hợp.
May rất chi tiết, hình hoa hồng được thêu lên vừa lộng lẫy vừa đầy ý nghĩa.
Nghĩ đến lát nữa có thể tự mình thử váy cưới, Kỷ Minh Nguyệt quả thực rất mong chờ.
Thư Diệu hỏi: [Tuy rằng mình đã từng kết hôn, nhưng vẫn muốn hỏi một chút, nhà thiết kế mà chú Kỷ tốn hết tâm tư để tìm cho cậu…]
Tuyệt không thể tả: [Tốn bao nhiêu tiền thế?]
Kỷ Minh Nguyệt nhớ lại một phen, báo giá.
Đương nhiên, giá để mời được nhà thiết kế này không phải vấn đề, mà là người ta kín lịch, rất khó mời.
Vẫn là Kỷ Phong nhờ bạn bè dùng hết mọi biện pháp mới mời được nhà thiết kế này làm váy cưới cho Kỷ Minh Nguyệt.
Nhưng mà nói thật, chỉ nhìn ảnh, Kỷ Minh Nguyệt cũng có thể cảm thấy được, nhà thiết kế này rốt cuộc là vì sao lại nổi tiếng…
Tuyệt không thể tả: […]
Tuyệt không thể tả: [Thực xin lỗi, là mình không nên hỏi, cảm ơn ông trời đã cho mình một người bạn có tiền như vậy, để mình có thể tận mắt thấy được váy cưới đắt tiền có bộ dáng như thế nào.]
Tuyệt không thể tả: [Nhưng mình vẫn muốn nói, tư bản thật quá độc ác!!]
Kỷ Minh Nguyệt: “…”
Cô cùng Thư Diệu hàn huyên hai câu, sau đó đứng dậy, thay quần áo, lại nghiêm túc trang điểm, làm tóc, cùng Thư Diệu đi đến văn phòng của nhà thiết kế để thử váy cưới.
Gặp được Thư Diệu ở cửa văn phòng, Kỷ Minh Nguyệt nhìn trái phải, đè thấp thanh âm nói với Thư Diệu: “Việc bí mật kia thế nào rồi?”
Thư Diệu “Ôi” một tiếng, ra dấu OK, “Mình làm mà cậu còn phải lo à?”
Kỷ Minh Nguyệt vừa lòng cười cười.
Thư Diệu: “Bùi Hiến nói, chờ chúng ta bên này gần xong, cậu ấy sẽ mời Tạ nam thần ăn cơm, đưa người đến đây. Cậu yên tâm, Tạ nam thần vừa đến sẽ nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp nhất của cậu.”
Kỷ Minh Nguyệt gật đầu.
Quả nhiên bạn bè của cô đều đáng tin cậy.
Không sai, chuyện Kỷ Minh Nguyệt chuẩn bị áo cưới, không hề nói cho Tạ Vân Trì biết.
Mặc kệ là lúc trước tìm nhà thiết kế, hay là khi nhà thiết kế làm xong váy cưới, toàn bộ quá trình cô đều không nói cho Tạ Vân Trì.
Chính là vì muốn cho anh một sự bất ngờ.
Hai người nhìn nhau cười, cùng đi vào văn phòng.
Nhân viên đã đứng ở quầy lễ tân chờ được một lúc, thấy hai người đi vào thì vội vàng chào đón: “Là Kỷ Minh Nguyệt tiểu thư hẹn đến thử váy cưới sao?”
Kỷ Minh Nguyệt gật gật đầu, lễ tân lập tức thở nhẹ một hơi, đưa hai người vào trong.
Dù sao cũng đã thấy hình ảnh váy cưới rồi, Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy bản thân đã có chuẩn bị tâm lý.
Nhưng cái gọi là chuẩn bị tâm lý, ở trước bộ váy cưới chân chính, dường như đều biến mất không còn tăm hơi.
…
Nếu hình ảnh 90 điểm, thì đồ thật trực tiếp nhận được 100!
Quá đẹp…
Nhà thiết kế Aaron nhìn thấy biểu cảm của hai người, cũng nhịn không được mà kiêu ngạo, biết rõ còn cố hỏi: “Thế nào, Kỷ tiểu thư có vừa lòng không?”
Ánh mắt của Kỷ Minh Nguyệt không hề rời khỏi váy cưới một giây nào, gật đầu: “Đâu chỉ là vừa lòng, Aaron, anh nhất định là một siêu cấp thiên tài.”
Những năm gần đây, Aaron không thiếu nhất chính là được người khác khen là “thiên tài”.
Nhưng không biết vì sao, cùng một câu nói, chính miệng Kỷ Minh Nguyệt nói ra lại khiến anh cảm thấy vui vẻ hơn hẳn.
Anh cười cười, “Bộ váy này là khi vừa nhìn thấy Kỷ tiểu thư thì có linh cảm, nó chỉ thuộc về một mình cô. Hơn nữa, tôi thực sự rất thích câu chuyện của cô cùng Tạ tiên sinh, hy vọng Kỷ tiểu thư mặc bộ váy cưới này sẽ vĩnh viễn hạnh phúc với Tạ tiên sinh.”
Kỷ Minh Nguyệt hơi ngẩn người, gật gật đầu với Aaron, nghiêm túc nói cảm ơn.
Thư Diệu đi cùng Kỷ Minh Nguyệt vào phòng thử đồ, giúp cô mặc váy cưới, thuận tiện thông báo với Bùi Hiến một tiếng, để anh chuẩn bị đưa Tạ Vân Trì đến văn phòng.
Bùi Hiến nhận được tin tức của Thư Diệu, đặt công việc đang thảo luận với Tạ Vân Trì sang một bên, cười cười: “Thời gian cũng không còn sớm, Trì ca, tôi mời cậu ăn bữa cơm.”
Tạ Vân Trì liếc cái điện thoại cả chiều không có động tĩnh, gật gật đầu đồng ý.
Kỷ Minh Nguyệt nói hôm nay cô đi chơi với Thư Diệu, nhưng…
Cũng không đến mức một tin nhắn cũng không có chứ?
Bùi Hiến lái xe.
Vừa nói chuyện với Tạ Vân Trì, anh vừa thỉnh thoảng liếc điện thoại một cái.
Vừa đến nơi, Bùi Hiến lại nhìn điện thoại thêm lần nữa.
Vừa vặn có tin nhắn gửi đến.
Tuyệt không thể tả: [OK rồi.]
Anh nhẹ nhàng thở ra, quẹo xe vào một con phố, nói với Tạ Vân Trì: “Phía trước có một quán ăn rất ngon.”
Tạ Vân Trì cười lên tiếng: “Là quán ăn Nhật Bản kia sao? Miêu Miêu còn rất thích.”
…?
Phải không?
Bùi Hiến có chút không tự nhiên sờ đầu, nhưng vẫn phụ họa: “Đúng vậy, lúc trước Miêu Miêu còn dẫn tôi đến ăn một lần.”
Đang nói về quán ăn Nhật Bản, Bùi Hiến dừng xe trước văn phòng: “À đúng rồi, tôi có người bạn làm trong này, tôi phải mang tài liệu cho người ta, chúng ta vào một chút đi?”
Tạ Vân Trì hiền hòa gật đầu, cùng Bùi Hiến đi vào.
Đi vào bên trong, Bùi Hiến chỉ chỉ sofa: “Trì ca, cậu chờ tôi một chút, tôi đi rồi quay lại liền.”
Tạ Vân Trì ngồi xuống, mở khóa điện thoại nhìn thử.
Vẫn không có tin nhắn, ngay cả câu “buổi tối ăn cái gì?” mà anh gửi lúc đi trên đường cũng không thấy cô trả lời.
Anh có chút không yên lòng.
Kỷ Minh Nguyệt cùng Thư Diệu đang làm gì?
Trước kia cũng không phải cô chưa từng đi chơi với bạn bè, nhưng lâu như vậy không có tin nhắn là chưa từng có.
… Có phải gặp cái gì ngoài ý muốn rồi không?
Nghĩ như vậy, Tạ Vân Trì cảm thấy bất an.
Anh cầm điện thoại định gọi cho Kỷ Minh Nguyệt, nếu không có người nhận, anh sẽ nghĩ biện pháp tìm người.
Vừa mới chuẩn bị ấn gọi, Tạ Vân Trì nghe thấy thanh âm cửa phòng thử đồ ở phía đối diện được đẩy ra.
Anh không để ý, ấn gọi.
… Chuông điện thoại quen thuộc vang lên trong cùng một không gian.
Tạ Vân Trì hơi ngẩn người.
Anh mơ hồ ý thức được cái gì, ngẩng đầu, nhìn về phía phòng thử đồ ở đối diện.
Nữ tử tuyệt mỹ mặc váy cưới màu trắng, đi giày cao gót, từng bước đi ra từ phòng thử đồ.
Sợi tóc hơi xoăn, đá quý trên váy cưới phát sáng, cả người như đắm chìm trong thứ ánh sáng chói lóa đó.
Sáng đến mức làm người ta không dám nhìn thẳng.
Cô hơi hơi ngẩng đầu, cười với Tạ Vân Trì.
Tạ Vân Trì lập tức đứng lên.
Anh cảm thấy bản thân chưa bao giờ khẩn trương như vậy.
Bước từng bước dài, nhanh chóng đi đến trước mặt Kỷ Minh Nguyệt, nhìn nữ hài tử xinh đẹp làm anh triệt để nghẹn lời, hô hấp của Tạ Vân Trì dồn dập, âm thầm nắm chặt bàn tay.
Kỷ Minh Nguyệt cười cong mắt, ngẩng đầu nhìn anh, ngắm bản thân mình trong mắt Tạ Vân Trì, hỏi anh: “Sao anh không nói chuyện? Có đẹp không?”
Tạ Vân Trì mím môi, mở miệng chuẩn bị nói cái gì.
Nhưng anh chỉ vừa hé miệng, một giọt nước mắt đã rơi xuống.
Kỷ Minh Nguyệt giật nảy mình, vội vàng giúp anh lau nước mắt: “Ôi, sao anh lại khóc!”
Tạ Vân Trì từ trước đến nay là người không để lộ cảm xúc thật ra ngoài, Kỷ Minh Nguyệt thầm thích anh nhiều năm như vậy, lại yêu đương một thời gian rồi, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy Tạ Vân Trì khóc.
Khóe mắt anh hơi ướt, toàn bộ thế giới của anh dường như chỉ còn lại Kỷ Minh Nguyệt, để mặc cho nữ hài tử giúp anh lau nước mắt.
Cổ họng Tạ Vân Trì hơi khàn: “Miêu Miêu của anh.”
Người con gái của anh, thật sự rất đẹp.
Đẹp đến độc nhất vô nhị.
Cô vậy mà lại giấu anh lâu như vậy, âm thầm chuẩn bị váy cưới.
Lần đầu tiên Tạ Vân Trì nhìn thấy cô, chỉ cảm thấy bản thân nhìn thấy tiên nữ.
Nhưng mà.
Tiên nữ lại thuộc về anh.
Tiên nữ này, sắp cho anh một mái nhà.
Là một mái nhà hoàn chỉnh mà nội tâm anh đã khát vọng rất lâu rất lâu.
“Bảo bảo.” Tạ Vân Trì cố gắng kìm nén cảm xúc đang quay cuồng, nắm tay Kỷ Minh Nguyệt, “Ngày mai chúng ta đi lĩnh chứng, được không?”
Kỷ Minh Nguyệt cười.
Cô nghiêm túc gật đầu: “Được.”
Cô chớp mắt: “Tạ tiên sinh, vợ của anh muốn hôn anh.”
Nói xong, Kỷ Minh Nguyệt nhanh chóng đặt trên môi Tạ Vân Trì một nụ hôn, sau đó lùi lại hai bước.
Chồng của em.
Chào anh.
Tác giả có lời muốn nói:
Không cần hai người đi lĩnh chứng, làm phiền Cục Dân Chính tự mình đi đến đây một chuyến đi, cảm ơn.