*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuộc họp kết thúc, Hạng Minh Chương phải đến Hạng Việt cũ nên rời đi trước.
Mọi người lần lượt đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi ra khỏi hội trường, Thẩm Nhược Trăn và Châu Khác Sâm đi dọc theo hành lang đến khu vực nghỉ ngơi ở cuối, nơi này không quá lớn, trong giờ làm việc có không có rất ít người qua lại.
Châu Khác Sâm hiển nhiên có chút kích động, hỏi: “Chuyện cổ phần này là quyết định từ khi nào vậy?”
Thẩm Nhược Trăn quay lưng lại với cửa sổ kính trong suốt sát sàn, xung quanh cơ thể như hiện lên một tầng ánh sáng, trả lời: “Trước đây Hạng tiên sinh có thảo luận với con, thảo luận chính thức là mấy ngày gần đây.”
Châu Khác Sâm không nhịn được nhắc mãi: “Chuyện này thực sự không thể tưởng tượng nổi, cổ phần đã bán rồi lại quay trở lại, con nói xem đây tính là cái gì? Thu hồi lại lãnh thổ bị mất à.”
Thẩm Nhược Trăn cười, nhấn hai lần vào máy pha cà phê tự phục vụ bên cạnh, nói: “Là Hạng tiên sinh chủ động đề xuất.”
Hạng Minh Chương trong cuộc họp đã nói là để “bồi thường”, Châu Khác Sâm tự nhiên liên tưởng đến vụ án bắt cóc cách đây không lâu, nói: “Hạng tiên sinh tuyệt đối là một doanh nhân, nhìn kết cục mà cậu ấy thắng được ở Hạng Việt cũ là biết, ta rất ngưỡng mộ. Vì vậy cậu ấy sẵn sàng dùng cổ phần để báo đáp chuyện con cứu cậu ấy, rất thực tế và cũng rất chân thành.”
Thẩm Nhược Trăn cầm một tách cà phê đưa cho Châu Khác Sâm, nói thẳng thắn: “Chú Sâm, cổ phần không phải cho con, mà là cho mẹ con và Tiểu Hội.”
Châu Khác Sâm lộ ra vẻ kinh ngạc, khó hiểu nói: “Lời này là có ý gì, ngay từ đầu phần bán đi là của con mà.”
“Bọn con đã thảo luận qua, đều đã đồng ý rồi, sau này sẽ giải thích cho chú.” Thẩm Nhược Trăn đảm bảo, “Có cổ phần hay không không quan trọng, con sẽ cố gắng làm việc.”
Đây được xem như chuyện nội bộ của nhà họ Sở, Châu Khác Sâm không có ý nhúng tay vào, ông uống một ngụm cà phê rồi chuyển chủ đề: “Lý Tàng Thu tuần trước không xuất hiện, có vẻ như đang chuẩn bị nghỉ hưu sớm.”
Thẩm Nhược Trăn nói đùa: “Chú Sâm, chú rất quan tâm đến hành tung của Lý tổng nhỉ.”
Châu Khác Sâm từ Cáp Nhĩ Tân quay trở lại, ngoài việc tổ chức lại bộ phận R&D của Diệc Tư, ông vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lý Tàng Thu, nói: “Năm ngoái Độ Hành làm ăn không tốt, đã thay đổi con đường, gần đây đang tiếp xúc với ngành công nghiệp sản xuất, tám phần là Lý Tàng Thu đã giúp bắc cầu.”
Ngược lại Thẩm Nhược Trăn lại cảm thấy nhẹ nhõm nói: “Chuyện đã đến nước này, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ cắt đứt với Diệc Tư.”
Trong khoảng một năm trở lại đây, nghiệp vụ của Diệc Tư càng ngày càng nhiều, Châu Khác Sâm lãnh đạo bộ phận R&D càng ngày càng bận rộn hơn, ông dự đoán tình hình trong tương lai: “Lý Tàng Thu sẽ lấy đi một nhóm người, chúng ta phải bổ sung lực lượng mới, bộ phận R&D cũng cần tăng cường nhân lực.”
Thẩm Nhược Trăn quan sát biểu tình của Châu Khác Sâm, nhìn ra được một chút hăm he, hỏi: “Chú Sâm, có phải đang có cảm giác như hồi công ty mới được thành lập và phát triển không?”
Châu Khác Sâm vui mừng khôn xiết, nghĩ đến người bạn cũ Sở Triết, nói: “Cuối tuần này chú đi nghĩa trang một chuyến, phải kể cho ba con, cho ông ấy cao hứng. Con cứ chuyên tâm bận rộn đi, có chuyện gì thì chú Sâm sẽ ủng hộ vô điều kiện.”
Rất nhanh sau đó, tất cả nhân viên của Hạng Việt và Diệc Tư đều biết về quyết định của Hạng Minh Chương, chuyện này không có khả năng quay đầu lại nữa rồi.
Hai ngày sau, hai bên ủy thác cho luật sư chính thức hẹn gặp, vì Hạng Minh Chương là bên chủ động có thái độ tích cực nên quá trình diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Thẩm Nhược Trăn không có cần giúp đỡ, thế nhưng đã cảm thấy nhẹ nhõm, mỗi ngày đều đi làm rồi tan làm như thường, thỉnh thoảng gặp khách hàng xã giao, đồng thời chờ đợi công ty nảy sinh động tĩnh mới.
Trong vòng một tuần, cậu đã nhận được ba lá đơn từ chức.
Thẩm Nhược Trăn trả lời và phỏng vấn theo quy trình, đồng thời xử lý nhanh chóng, để lại tôn nghiêm cho những nhân viên đã nghỉ việc và cả Diệc Tư.
Lý Tàng Thu vẫn chưa đến công ty, chỉ gọi đến một cuộc điện thoại, giọng nói nghe có chút mệt mỏi, chắc là đang vất vả vì Độ Hành.
Thẩm Nhược Trăn lúc đó đang tăng ca, vừa mới pha một tách trà đậm từ phòng uống nước, cậu dừng lại ở lối đi đã trống không của khu văn phòng, nhìn vào cánh cửa ngoài bị khóa của văn phòng giám đốc điều hành.
Lý Tàng Thu không hề vòng vo, thẳng thừng nói rằng đã đề cập đến chuyện này với Hạng Minh Chương, nói muốn nghỉ hưu sớm.
Thẩm Nhược Trăn cầm điện thoại, bày tỏ rằng có thể hiểu được.
Một cuộc điện thoại không tính là quá dài, Thẩm Nhược Trăn và Lý Tàng đều tâm bình khí hoà, dùng cách thức bình tĩnh nhất mà đi đến bước cuối cùng.
Dù là ở thời đại nào, thế giới thực không có sự tuyệt giao dễ dàng, cả hai đều hiểu rõ, sau này trên phương diện kinh doanh khó tránh khỏi sẽ gặp mặt, nếu gặp lại thì vẫn phải bắt tay hàn huyên.
Cuối tuần, Thẩm Nhược Trăn dậy sớm, thay xong quần áo và đi xuống lầu.
Bà Sở không giống như mọi khi, mặc một bộ âu phục chuyên nghiệp màu đen, tay cầm một chiếc túi da hình vuông, sau khi Sở Thức Hội thu dọn đồ đạc xong, một nhà ba người cùng đi ra ngoài.
Hôm nay sẽ chính thức ký kết, Thẩm Nhược Trăn đi cùng bà Sở và Sở Thức Hội đến công ty luật, Hạng Minh Chương cũng đến cùng luật sư của mình.
Hai bên đều chuẩn bị đầy đủ, toàn bộ quá trình chỉ mất khoảng nửa tiếng, còn lại các thủ tục linh tinh đều giao cho luật sư.
Sau khi Hạng Minh Chương ký tên xong, xem như đã giải quyết xong một mối lo, cảm thấy như trút được gánh nặng.
Đi ra khỏi công ty luật, Thẩm Nhược Trăn và Hạng Minh Chương tụt lại phía sau, cậu nói: “Cuối cùng cũng xong rồi, không cần phải lo nghĩ đến nữa.”
“Ừm.” Hạng Minh Chương nói, “Vất vả cho em đi theo cùng rồi, hôm nay có kế hoạch gì không?”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Không có gì khác, anh thì sao?”
Hạng Minh Chương cũng hết việc rồi, còn chưa kịp trả lời, bà Sở ở phía trước đã xoay người lại gọi: “Tiểu Sâm, lên xe đi, chúng ta đi chỗ khác.”
Thẩm Nhược Trăn hỏi: “Mẹ, mẹ muốn đi đâu hả?”
Bà Sở úp mở đưa ra lời mời: “Nếu Minh Chương không bận thì đi cùng đi.”
Hạng Minh Chương khách khí nói: “Hoạt động gia đình của mọi người mà, con sẽ không làm phiền chứ?”
“Sao có thể chứ.” Bà Sở xua tay thúc giục, “Bác còn sợ mình sẽ thêm phiền kìa, làm hỏng chuyện, phải để bọn con tư vấn một lúc mới dám đưa ra chủ ý.”
Hạng Minh Chương phân phó tài xế đưa luật sư trở về, anh lên xe của nhà họ Sở, nửa giờ sau bọn họ đã đến khu thương mại mới nổi gần đây ở phía Nam Giang Ngạn.
Gần đó là những cụm nhà cao tầng, những đám mây giữa không trung được phản chiếu trên những bức tường kính màu xanh bên ngoài, đường phố tấp nập xe cộ qua lại, nam nữ qua lại hầu hết đều mặc đồ công sở.
Tài xế dừng xe trước một tòa nhà lớn, bà Sở nói: “Đến rồi, là ở đây.”
Sau khi xuống xe, Thẩm Nhược Trăn nhìn lên tòa nhà trước mặt hỏi: “Mẹ, đây là nơi nào vậy, sao chúng ta lại qua đây?”
Bà Sở trả lời: “Đây là địa điểm mới mẹ tìm cho Diệc Tư.”
Thẩm Nhược Trăn quay sang nhìn Hạng Minh Chương, bọn họ trước đây đã thảo luận, thậm chí tranh luận qua, bao giờ Diệc Tư sẽ chuyển khỏi khuôn viên Hạng Việt. Hai người đã cùng quyết định đợi thêm một thời gian nữa, không ngờ bà Sở lại im lặng làm một chuyện lớn như vậy, thế nhưng lại lặng lẽ làm xong rồi.
Bên trọng tòa nhà trang trí rất tinh xảo, kết cấu có khoa học, diện tích vừa đủ, những tòa nhà văn phòng ở đẳng cấp này ở trên thị trường đang rất khan hiếm.
Bà Sở mặc dù không quan tâm đến việc kinh doanh của công ty nhưng lại có vòng xã giao rộng rãi, quen biết rất nhiều người, bà đã thăm dò được vài địa điểm tốt, sau khi sàng lọc thì thấy hài lòng với nơi này nhất, là có lòng tự tin nhất định mới đưa bọn họ đến đây.
Bà Sở nói với Thẩm Nhược Trăn: “Đi theo đại lộ Giang Ngạn về nhà không quá bất tiện, con đi làm có thể ngủ thêm nửa tiếng nữa.”
Sở Thức Hội dùng điện thoại di động chụp ảnh: “Công ty của bạn con ở ngay đường bên cạnh.”
Bà Sở cười nói: “Đợi con tốt nghiệp đi làm, buổi trưa có thể tìm bạn cùng ăn cơm.”
Hạng Minh Chương chắp tay sau lưng đi một vòng, nhớ lại lúc mới bắt đầu lập nghiệp, Viễn thông Hạng Việt cũng ở trong một tòa nhà văn phòng chỉ có hai tầng, chỉ vì tiện lợi mới thuê ở gần trường học.
Trong mười năm qua công ty không ngừng phát triển, địa điểm đã thay đổi nhiều lần, càng ngày càng lớn, trụ sở chính đặt ở trong một khuôn viên, chi nhánh phía Tây Nam và Đông Nam, văn phòng ở phía Bắc, tất cả đều được mở rộng không chỉ gấp đôi.
Hạng Minh Chương thích nhìn về phía trước, ít khi nhớ lại quá khứ, lúc này nghĩ lại cảm thấy như một giấc mơ, anh ngửi thấy mùi thơm Canaan trên người Thẩm Nhược Trăn, liền tỉnh táo lại: “Em thấy thế nào?”
Thẩm Nhược Trăn thành thật nói: “Khá tốt.”
Bà Sở khiêm tốn nói: “Minh Chương, con học nhiều hiểu rộng, cho một chút lời khuyên, bác biết nơi này nhất định không thể so sánh được với Hạng Việt.”
Hạng Minh Chương cứ xem như là không nỡ để Thẩm Nhược Trăn đi, nhưng tu dưỡng của bản thân không cho phép anh dội gáo nước lạnh vào trưởng bối, nói: “Con cũng cảm thấy không tồi, bác gái nhất định đã bỏ ra công sức suy nghĩ rất nhiều.”
Suy nghĩ của bà Sở thật ra rất đơn thuần, Diệc Tư muốn độc lập, cho nên ở lại khuôn viên Hạng Việt cũng không hợp lý, bà ngượng ngùng nói: “Trước đây cái gì bác cũng không quản, nhưng bây giờ muốn vì công ty làm chút gì đó, hy vọng vẫn chưa quá muộn.”
Thẩm Nhược Trăn nói một cách khích lệ: “Chỉ cần muốn làm, không bao giờ là quá muộn.”
Bà Sở nhận được bình luận tích cực, tâm tình rất kích động, lúc ra khỏi tòa nhà nói: “Mẹ phải hỏi lại lão Châu mới được, bộ phận R&D khác với những bộ phận khác.”
Sở Thức Hội nói: “Con đã chụp ảnh rồi, bây giờ chúng ta đi đi, đúng lúc con có một vấn đề muốn thỉnh giáo chú Sâm.”
Thẩm Nhược Trăn bảo tài xế đưa bà Sở và Sở Thức Hội đi, cậu và Hạng Minh Chương ở lại bên đường, không có việc gì khác để làm, hai người họ đi bộ chậm rãi dọc theo vỉa hè, giống như nhân viên văn phòng đang trốn làm lười biếng ở xung quanh những người đang bận rộn.
Đi được một lúc, Thẩm Nhược Trăn nói: “Xem ra có vẻ Diệc Tư sẽ sớm có thể chuyển đi rồi.”
Hôm đó cùng Hạng Minh Chương cãi nhau trong xe, hôm nay có vẻ như đã thay đổi thái độ, thứ nhất là anh tôn trọng thành ý của bà Sở, thứ hai anh rốt cuộc vẫn là một người thành thục, cũng hiểu được nặng nhẹ.
“Cũng tốt.” Hạng Minh Chương đã chịu tiếp nhận, “Tự lập là vua, phải có một cứ địa mới có thể chiêu binh mãi mã.”
Thẩm Nhược Trăn khẽ mỉm cười và nói: “Đa tạ Hạng tiên sinh đã hiểu cho.”
Hạng Minh Chương ngay lập tức lại tính toán: “Trước mặt đầy đủ lãnh đạo lớn nhỏ của công ty thì một câu nhận được chiếu cố, riêng tư thì một câu đa tạ, có phải quá ít ỏi rồi không?”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Vậy anh muốn gì?”
Bọn họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, có chuyện kinh tâm động phách, có chuyện là bí mật không thể để người ngoài biết, tệ lắm cũng là âm thầm phối hợp trong kinh doanh, nếu tính toán kỹ lưỡng, chỉ có cảnh tượng thường thấy giữa tình nhân với nhau là khan hiếm nhất.
Thời gian vẫn còn sớm, Hạng Minh Chương hỏi ngược lại: “Có muốn hẹn hò không?”
Thẩm Nhược Trăn rất vui, nhưng cả cậu và Hạng Minh Chương đều thiếu kinh nghiệm hẹn hò nên không biết phải làm gì, cứ đi qua qua lại lại trên phố, còn phải chọn tới chọn lui.
Quán cà phê thì quá nhiều người, lười tấu náo nhiệt, hiệu sách thì quá yên tĩnh, đáng tiếc không rộng rãi được như thư viện của Hạng Việt; quán bar thì cũng được, nhưng không khí có hơi tệ so với Vân Diếu, trong cửa hàng bán đồ chơi lại rực rỡ sắc màu, toàn một kiểu mấy người trẻ vào chụp hình.
Sau khi lang thang trên một con phố đến mức tẻ nhạt, đến góc phố, Thẩm Nhược Trăn nhìn thấy một công ty in ấn, cậu dừng lại bên ngoài cửa sổ nói: “Anh tặng em một con dấu được không?”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Nhược Trăn chủ động yêu cầu một món quà, Hạng Minh Chương đồng ý: “Chúng ta vào trong xem thử.”
Ở địa phương tấc đất tấc vàng, cửa hàng không lớn, có bán con dấu đá khắc ấn, khách hàng có thể tùy chỉnh nội dung, sau đó lựa chọn đá tự nhiên để sư phụ chế tác.
Thẩm Nhược Trăn nhìn cẩn thận một vòng, chọn ra một khối ngọc bích, đây không phải là một loại quý báu gì, nhưng cũng xem như trong suốt.
Hạng Minh Chương nhỏ giọng nói: “Nơi này không có thợ thủ công của Pháp Lan Tây, cũng không có vàng và thạch anh, làm con dấu cho giám đốc ngân hàng có phải hơi bủn xỉn không?”
Thẩm Nhược Trăn cười nói: “Ngân hàng Phục Hoa không còn nữa rồi, giám đốc Thẩm cũng không còn nữa, làm con dấu giám đốc ngân hàng để làm gì chứ.”
Hạng Minh Chương nói: “Vậy chỉ khắc tên em thôi sao?”
Thẩm Nhược Trăn “Ừm” một tiếng, đúng lúc sư phụ đã đến, cậu nói: “Chữ dùng thể Khải, hoa văn trên đỉnh của con dấu đá … giúp tôi khắc một hình tiền đồng.”
Hầu hết khách hàng sẽ chọn chọn hoa văn như ý truyền thống, hoa văn mây, hoặc các hoa văn độc đáo, lãng mạn như hoa lá, sư phụ tò mò hỏi: “Tiền đồng như thế nào?”
Thẩm Nhược Trăn thành thạo nói: “Đồng thông bảo Thiên Khải triều nhà Minh
(*), hình tròn có một lỗ vuông, bên trên có khắc ‘thập’
(十), bên phải khắc ‘nhất lưỡng’
(一两), bên trái lỗ hổng và bên dưới khắc một chữ nhật
(日) một chữ nguyệt
(月).”
Sư phụ nói: “Đồng tiền này khá là đặc biệt.”
(*) đồng thông bảo Thiên Khải nhật nguyệt: đồng này đặc biệt giống như sư phụ nói đó mng, mình đi lục tung trên mạng luôn vẫn k thấy hình mình hoạ, chỉ có cái đồng bên tay phải này là bên trên có khắc ‘thập’
(十), bên phải khắc ‘nhất lưỡng’
(一两) như Thẩm thiếu gia nói thui, còn bên trái lỗ hổng và bên dưới có thể là ký tự nhật nguyệt kiểu xưa, nên mng ráng tưởng tượng nó có khắc nhật
(日) với nguyệt
(月) nha
Ông cố nhà họ Thẩm mở ngân hàng tư nhân, Thẩm Nhược Trăn lúc một tuổi bốc thôi nôi
(*), chiếc bàn dài dài ba mét, trên đó có đủ loại tiền đồng, đồng bạc, tiền giấy và trái khoản.
(*) bản gốc là trảo chu (抓周), thường diễn ra ở Hàn Quốc và Trung Quốc, theo tập tục, khi trẻ em đầy tuổi, cha mẹ bày lên các loại đồ vật để cho bé chọn, dùng để dự đoán tương lai và sở thích của bé.
Cậu bò từ đầu đến cuối bàn, cầm lần lượt từng cái, ông cố nói rằng cậu sau này sẽ kiếm tiền từ tám phương. Cậu mở lớn mắt nhìn đủ rồi lại đặt xuống, cuối cùng chỉ cầm lên một đồng tiền đặt ở cuối bàn, bà cố nói cậu có tiêu chuẩn, cả người sẽ không nhiễm phải mùi tiền.
Đó là một đồng thông bảo Thiên Khải.
Bằng cách khắc đồng xu này, Thẩm Nhược Trăn xem như nhớ về nguồn gốc của gia nghiệp mình, đồng thời ghi lại giai thoại thú vị về lần đầu tiên tiếp xúc với tiền tệ.
Cậu nhờ vả hỏi: “Phiên bản nhật nguyệt của đồng thông bảo nhật nguyệt rất hiếm, làm phiền ngài hãy khắc hoa văn thật cẩn thận.”
Sư phụ đảm bảo, đi đăng ký thông tin.
Bên trong cửa hàng chỉ còn lại hai người bọn họ, Thẩm Nhược Trăn nói: “Thật ra còn có một lý do nữa.”
Hạng Minh Chương đoán: “Mặt trời và mặt trăng cùng chiếu rọi, ngụ ý rất tốt.”
Thẩm Nhược Trăn sửa lại: “Là nhật (日), nguyệt (月) ghép lại thành Minh (明), em muốn khắc nó lên con dấu của mình.”