Thẩm Nhược Trăn dần dần mất đi oxy, cậu quay mặt đi, dựa vào vai Hạng Minh Chương, ở dưới vườn hoa lại mở một chai champagne khác, “póc” một tiếng, xung quanh vang lên tiếng la hét vui vẻ.
Hạng Minh Chương dùng lòng bàn tay xoa gáy Thẩm Nhược Trăn nói: “Nếm thử bánh đi.”
Chiếc bánh được đặt trên tủ sát tường, Thẩm Nhược Trăn từ trên đùi Hạng Minh Chương đứng dậy, thuận thế mổ vào tai đối phương, cậu đi tới, chỉnh lại cổ áo rồi tháo chiếc nơ con bướm trên hộp.
Sau lưng, Hạng Minh Chương một tay phủ lên phím đàn, chơi một loạt âm trầm nặng nề, âm thanh còn sót lại vang lên tiếng ong ong.
Thẩm Nhược Trăn móc dải ruy băng nhìn qua, nhạy bén nói: “Sao vậy?”
Hạng Minh Chương đậy nắp đàn lại, đứng dậy nói: “Hôm nay nhận lời mời đến đây, ngoài việc thực sự nhớ em ra, còn có một chuyện muốn nói với em.”
Thẩm Nhược Trăn và Hạng Minh Chương cùng nhau đi ra sân thượng, lan can đủ rộng để đặt bánh ngọt.
Thời tiết ấm áp, bơ có hơi chảy một chút, lớp trên cùng của bánh đầy vải thiều tươi, Thẩm Nhược Trăn dùng nĩa đào một quả, mát lạnh, cậu nhấm nháp vị ngọt nói: “Có chuyện gì vậy?”
Hạng Minh Chương tựa lưng vào lan can, lười biếng khoanh tay: “Có nhớ lúc trước chúng ta gặp luật sư Lôi không, bà ấy có vẻ chú ý đến em quá mức.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Nhớ chứ, sao vậy?”
Lúc đó hai người đều không biết nguyên nhân, đoạn thời gian trước Hạng Minh Chương và nhà họ Sở đang giải quyết việc thay đổi cổ phần, thường xuyên liên lạc với nhau, anh có nhờ luật sư để ý hơn một chút.
“Tạm thời chỉ là suy đoán.” Hạng Minh Chương nói, “Luật sư Lôi có khả năng đang hoài nghi thân phận của em.”
Thẩm Nhược Trăn hơi sửng sốt, lại đào thêm một miếng bánh, cậu không thể không nghĩ đến Alan, cậu đã thừa nhận với Alan trên du thuyền rằng cậu không phải Sở Thức Sâm.
Mặc dù Alan đã chết, nhưng vào lúc nguy cấp, Hạng Minh Chương đã gọi tên thật của cậu.
Thẩm Nhược Trăn nói: “Có phải vì vụ bắt cóc không?”
Hạng Minh Chương gật đầu ngầm thừa nhận: “Lúc đó những kẻ bắt cóc đã nghe thấy.”
“Còn có chú Tề.” Thẩm Nhược Trăn nói, “Chú Tề và Hạng Hành Chiêu là một, sớm đã nghi ngờ thân phận của em.”
Hạng Minh Chương nói: “Bất quá lại trùng hợp ngược lại, bọn bắt cóc đều đưa ra lời khai nhắc đến tên em, nhưng chú Tề đã phủ nhận.”
Thẩm Nhược Trăn bỏ qua khía cạnh này, nếu như Sở Thức Sâm thực sự bị liên luỵ đã chết, lại truy cứu chân tướng về vụ nổ du thuyền, chú Tề sẽ có tội nặng hơn.
Sau cái chết của Hạng Hành Chiêu, chú Tề đã lật lại lời khai, thừa nhận Hạng Hành Chiêu là kẻ chủ mưu, việc điều tra toàn bộ vụ án đều tập trung vào nhà họ Hạng.
Hơn nữa, tình huống trên du thuyền rất hỗn loạn, bọn bắt cóc không dám chắc chắn 100%, cộng thêm chú Tề một mực phủ nhận nên rất khó xác minh lời nói này.
Suy cho cùng cũng là một điểm đáng ngờ, Thẩm Nhược Trăn hỏi: “Bên phía cảnh sát sẽ không liên lạc với chúng ta để điều tra chứ?”
Hạng Minh Chương nói: “Có khả năng, chỉ là chú Tề giai đoạn đầu không thừa nhận, sau đó lại đổi lời khai, bọn bắt cóc còn can thiệp bên phía Thái Lan bên kia nên vụ án đang bị trì hoãn.”
Sau vụ việc, vụ án đã được đội ngũ luật sư của Hạng Minh Chương toàn quyền xử lý. Luật sư Lôi và bà Sở quen biết nhau đã nhiều năm, trong đời tư rất quan tâm đến vụ án, nhân mạch cũng rộng rãi, trong giới luật sư và giới công – kiểm – pháp
(*) có rất nhiều bạn học và bạn bè, không thể tránh khỏi nhận được một số tin tức.
(*) công – kiểm – pháp: công an, kiểm sát, tư pháp
Về việc bọn bắt cóc đề cập đến “Thẩm Nhược Trăn”, vẫn chưa có kết luận cuối cùng, luật sư Lôi nghe xong hẳn là cảm thấy khó tin, cũng không tiện công khai đề cập đến.
Thẩm Nhược Trăn nhớ lại lần gặp mặt trước đó, luật sư Lôi nhìn chằm chằm cậu nhiều lần, nhất định đã dấy nên nghi ngờ.
Cậu làm “Sở Thức Sâm”, trong mắt người khác có thể nói như thay hình đổi dạng, một khi sản sinh ra bất kỳ lý do gì, tâm lý con người sẽ không nhịn được dùng suy luận ngược để thăm dò.
Thẩm Nhược Trăn dựa vào lan can nhìn xuống, đoàn đội của luật sư Lôi đã tụ tập dưới những tán dù trò chuyện, để trống một chiếc ghế, không nhìn thấy luật sư Lôi.
“Luật sư Lôi hẳn đang rất bối rối, sẽ không kể với…” Cậu bị mắc kẹt, nửa câu sau mới thả lỏng ra, “Bà Sở chứ.”
Hạng Minh Chương là người ngoài, hiểu biết hạn chế, hỏi: “Em cảm thấy bà ấy sẽ làm như thế chứ.”
Từ việc điều tra vụ tai nạn du thuyền cho đến những uỷ thác lớn nhỏ của nhà họ Sở, Thẩm Nhược Trăn tin rằng luật sư Lôi là người nghiêm túc và có trách nhiệm, công bằng chính trực, một người như vậy không thể chịu được trong mắt có sạn, cậu nói: “Em nghĩ bà ấy sẽ làm như thế.”
Hạng Minh Chương nói: “Bất kể như thế nào, em đều nên chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Thẩm Nhược Trăn sâu sắc hiểu được câu nói đó, kế hoạch không thể theo kịp những biến hoá. Trước khi xảy ra tai nạn, cậu vốn đã muốn khôi phục lại thân phận thật của mình sau khi mọi chuyện kết thúc, nhưng sau khi biết nguyên nhân cái chết của Sở Thức Sâm, cậu lại quyết định trì hoãn, giúp Diệc Tư ổn định rồi tính tiếp.
Không ngờ được cậu đã “lòi đuôi” rồi, thân phận có thể sẽ bại lộ trước.
Tất cả những thứ này đều là thân bất do kỷ, kỳ thực cậu căn bản không cách nào thoát khỏi liên hệ, tựa hồ như tràn ngập ngoài ý muốn, nhưng cũng giống như ý trời đã định.
Thẩm Nhược Trăn đã mơ tưởng qua một ngày nào đó bị người khác vạch trần, từng cảm thấy lo lắng và hổ thẹn, nhưng bây giờ mọi chuyện gần đi đến hồi kết, cậu thế nhưng lại rất bình tĩnh, đã làm một tên trộm lâu như vậy, có lẽ đã sớm chôn vùi đi sự nhục nhã.
Cậu nhận mệnh nghĩ, sớm muộn gì cũng bại lộ, nếu có người làm nền cho cũng tốt.
Một quả vải được bọc trong kem tan ra sụp xuống, Thẩm Nhược Trăn đào một miếng lớn bỏ vào miệng, như thể muốn lấp đầy thứ gì đó. Hạng Minh Chương đưa tay lên lau kem dính trên khóe miệng, sau đó lại cọ lên môi cậu.
Có người gõ cửa phòng ngủ, Thẩm Nhược Trăn xoay người lại.
Bà Sở vặn cửa đi vào, giày cao gót nện trên mặt đất, bà đi tới khung cửa ở ban công nói: “Nửa ngày không tìm thấy người, hai đứa con thế nhưng lại trốn ở trên lầu.”
Hạng Minh Chương nói: “Là con thất lễ, nhất quyết bắt em ấy phải đưa con lên.”
“Không sao cả.” Bà Sở cười nói: “Bữa trưa sắp bắt đầu rồi, đi xuống cùng ăn đi, hay là bưng lên cho bọn con?”
Ăn cơm cũng tương đương với xã giao, Thẩm Nhược Trăn nói: “Sao có thể không tiếp khách được chứ, trốn một lúc là đủ rồi, bọn con đi xuống ngay đây.”
Bà Sở không còn việc gì khác, xoay người rời đi trước, lúc đi ngang qua đàn piano thoáng nhìn thấy dấu vân tay trên nắp đàn, bà dừng lại gọi: “Tiểu Sâm?”
Thẩm Nhược Trăn mím môi: “Mẹ, sao vậy?”
Bà Sở nói: “Lúc nhỏ cho con học đàn, con không thích, ngồi cũng không yên, làm mấy giáo viên tức giận chạy đi hết, con có còn nhớ không?”
Thẩm Nhược Trăn đương nhiên không nhớ, cũng không nên nhớ, cậu lắc đầu.
Bà Sở cúi xuống, đẩy chiếc ghế đàn piano lại gần, nói: “Đàn piano hàng chục vạn, giáo viên cũng tốp đầu, nhưng chỉ học một hai bản nhập môn. Từ trước đến nay đều không luyện, chê đàn chiếm diện tích liền đem nó đặt ở căn phòng dành cho khách này đóng bụi.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Thật sao.”
Bà Sở dùng cổ tay của chiếc váy lau đi dấu tay trên nắp: “Có phải là lén lút đàn không đấy?”
Hạng Minh Chương nói: “Xin lỗi bác gái, là con đã chạm vào.”
Bà Sở cười nói: “Bác nói rồi mà, cho dù Tiểu Sâm có khôi phục lại trí nhớ, e rằng cũng không thích chơi piano.”
Thẩm Nhược Trăn cảm thấy như một có cục kem mắc kẹt trong cổ họng, không thể nuốt xuống, cũng không thể nhổ ra.
Ánh nắng trên sân thượng quá chói mắt, phòng ngủ như thể tối om, Thẩm Nhược Trăn không nhìn ra biểu cảm của bà Sở, nhưng nhìn thấy những ngón tay mảnh khảnh của bà Sở vuốt ve đàn piano, không nỡ mà cầm lấy.
“Mẹ.” Cậu gọi một tiếng.
Bà Sở vẫn im lặng, như thể không nghe thấy, trên bầu trời một con chim hỉ tước bay qua, một bông hoa trên dây leo ở lan can ban công bị thổi bay, Thẩm Nhược Trăn tiến lên một bước trong mười giây dài đằng đãng.
Đột nhiên, bà Sở dùng giọng điệu như bình thường nói: “Con mau đưa Minh Chương xuống đi, không thể chỉ ăn bánh ngọt, ít nhất cũng phải uống thêm một bát canh.”
Nói xong, bà Sở rời đi, vạt váy đung đưa ở phía xa, Thẩm Nhược Trăn có hơi choáng váng, khi lòng bàn tay của Hạng Minh Chương áp vào sau lưng, cậu mới cảm thấy chân thực.
Trên con đường lát gạch ở phía sau vườn hoa có một chiếc bàn ăn dài, chính giữa cắm một cây mẫu đơn ngoại thẳng đứng như phân chia hai bên trái phải, hai bên bàn ngồi chật ních người, như gần gũi như xa cách, bầu không khí vừa phải.
Thẩm Nhược Trăn cố ý muốn luyện tập cho Sở Thức Hội, cậu đơn giản chiêu đã vài câu rồi bắt đầu né tránh. Luật sư Lôi ngồi đối diện với cậu, như cố tình tránh mặt, cả bữa ăn đều hơi cúi đầu.
Sau khi bữa tiệc chiều kết thúc, các vị khách rất vui vẻ, Hạng Minh Chương ở lại một mình cho đến chạng vạng tối.
Thẩm Nhược Trăn tiễn Hạng Minh Chương đến cổng nói: “Gần đây công việc bận rồi, có chuyện thì gọi cho em.”
“Nên là anh nói nửa câu sau mới đúng.” Hạng Minh Chương ôm cậu một lúc, xoa lưng, “Có chuyện lập tức gọi cho anh.”
Thẩm Nhược Trăn nhìn chiếc xe đi khuất, cậu trở lại biệt thự, sau bữa tiệc chén đĩa bừa bộn nên mời công ty vệ sinh đến dọn dẹp.
Dì Đường và chị Tú lần lượt phụ trách trong nhà và ngoài vườn, đều bận rộn cả, Thẩm Nhược Trăn giúp mang trà đã pha đến phòng ngủ, gõ cửa, bà Sở đã thay ra quần áo ở nhà và đi dép nhung, đang tẩy trang trước bàn trang điểm.
Thẩm Nhược Trăn đặt tách trà xuống nói: “Hôm nay nói nhiều rồi, làm dịu cổ họng.”
Bà Sở nhìn cậu trong gương: “Được.”
Thẩm Nhược Trăn dặn dò: “Tổ chức tiệc hao tốn rất nhiều công sức, nghỉ ngơi sớm chút.”
Bà Sở nói: “Ngoan vậy, còn biết đau lòng cho người khác cơ.”
Thẩm Nhược Trăn mỉm cười, đi ra ngoài, trong vòng vài bước đã suy nghĩ về rất nhiều chuyện. Cậu muốn hỏi luật sư Lôi có nói gì không, nói như thế nào? Hay là chuyện gì cũng không xảy ra?
Sau khi đi đến cửa, Thẩm Nhược Trăn nắm lấy tay nắm cửa nhấn xuống.
Trước bàn trang điểm, bà Sở nói: “Tiểu Sâm.”
Thẩm Nhược Trăn thể xác và tinh thần đều lắng xuống: “Vâng.”
Bà Sở im lặng một lúc rồi hỏi: “Đã hơn một năm rồi, trí nhớ của con đã hồi phục lại chút nào chưa, cho dù chỉ một chút thôi?”
Thẩm Nhược Trăn có thể chắc chắn, luật sư Lôi đã nói rồi. Nếu bà Sở lúc ở trên lầu bộc lộ ra một chút dị thường, thì lúc này đây đang dò hỏi một cách rõ ràng.
Cậu mở miệng phủ nhận, lộ ra một chút sơ hở như bỏ cuộc: “Không có, con cũng sẽ không khôi phục trí nhớ.”
Thẩm Nhược Trăn mở cửa bước ra khỏi phòng ngủ, trên hành lang có bóng râm, cơ thể cả ngày được sưởi ấm bởi ánh nắng mặt trời dần dần trở nên lạnh hơn.
Cậu là giả, cậu không phải là Sở Thức Sâm.
Chuyện khác thường như vậy, thân là một người mẹ cho dù tin hay không tin, một khi phát hiện nhất định sẽ kinh ngạc và chất vấn, nhưng bà Sở lại không chỉ ra, không vạch trần, như thể mọi chuyện vẫn như cũ.
Thẩm Nhược Trăn đã tưởng tượng ra đủ thứ sau khi thân phận bị bại lộ, bị chỉ trích và thoá mạ, bị đuổi ra khỏi cổng, bị báo cảnh sát bắt đi như một kẻ nói dối, thế nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến tình hình như hiện tại.
Cửa phòng đóng chặt, cậu đã quên nói với bà Sở, trà phải uống khi còn nóng.
Trên tầng 2, Sở Thức Hội bám lên tay vịn cầu thang gọi: “Anh hai, khi nào anh lên mang cho em một quả quýt nha.”
Thẩm Nhược Trăn chọn một quả có vỏ mỏng từ đĩa trái cây, vừa lên lầu vừa bóc ra, rẽ vào phòng của Sở Thức Hội, cậu đi đến cuối giường đưa qua.
Máy tính xách tay được đặt trên giường, Sở Thức Hội cầm lấy quả quýt nói: “Anh hai, anh qua đây xem đi.”
Thẩm Nhược Trăn tiến lại gần: “Xem gì vậy?”
Trên màn hình là một trang chọn đề tài luận văn, có liên quan đến chủ đề của triển lãm thiết kế, nội dung chi tiết vẫn chưa viết, Sở Thức Hội đã trực tiếp chuyển sang phần cảm ơn nói: “Em đã viết tên anh.”
Nền trắng chữ đen: Sở Thức Sâm.
Thẩm Nhược Trăn rất vui, hơi mỉm cười: “Được, viết xong đưa cho anh đọc.”
Vào buổi tối, Thẩm Nhược Trăn mất ngủ, cậu mở mắt ra nhìn làn khói từ chiếc lư hương nhỏ cho đến khi hương Canaan cháy hết, cậu trùm chăn kín người.
Thẩm Nhược Trăn đến công ty làm việc như thường lệ, lúc bận rộn sẽ tạm thời quên đi những việc vặt vãnh, nhưng cậu không tăng ca nữa, chưa làm xong sẽ mang đi, mỗi ngày về nhà đúng giờ, thậm chí còn sớm hơn vài phút.
Dì Đường nói cậu là người cuồng công việc, đột nhiên lại yêu gia đình rồi.
Thẩm Nhược Trăn chỉ là đang đánh giá cao bản thân, dưới vẻ ngoài bình tĩnh, cậu biết rõ đang che giấu biết bao nhiêu không nỡ.
Cậu cố gắng không để ý đến động thái của bà Sở, nhưng lại thật khó, chị Tú nói ngày mai bà Sở sẽ ra ngoài, không cần chuẩn bị cơm trưa, tài xế nói xe từng đến đến bệnh viện đã nhiễm khuẩn, cần phải gửi đi làm sạch.
Vào buổi tối ba ngày sau, Thẩm Nhược Trăn đang thắp đèn trong thư phòng thì nhận được điện thoại từ công ty in ấn, thông báo với cậu rằng con dấu đã được khắc xong.
Sau khi cúp máy, cậu nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, sau đó lấy ra một tờ giấy trắng và cầm bút lên.
Công ty in ấn đó ở cùng một con phố với tòa nhà công ty, Thẩm Nhược Trăn ghé qua lấy sau khi tan làm vào ngày hôm sau, trên cùng khắc một đồng thông bảo Thiên Khải nhật nguyệt, phía dưới con dấu là tên của cậu.
Sư phụ trong công ty in ấn chuẩn bị một tập sách để ấn thử, con dấu đã được nhúng vào mực đỏ, Thẩm Nhược Trăn thế nhưng lại ấn lên nơi khác.
Quay trở lại nhà, vườn hoa và biệt thự vô cùng yên tĩnh, trong nhà hình như không có ai.
Thẩm Nhược Trăn không thèm thay giày, cứ thế đi thẳng lên lầu, trong lòng không khỏi giật mình —— Cửa phòng ngủ không người ở của “Sở Thức Sâm” đang mở, có ánh sáng lọt vào.
Cậu từng bước đi tới cửa, trong phòng ngủ, bà Sở đang ngồi một mình ở cuối giường, hai tay ôm khung ảnh đặt trên tủ đầu giường.
Thẩm Nhược Trăn cảm thấy mũi hơi cay, cậu muốn chạy trốn, giống như một kẻ hèn nhát mà bỏ chạy.
Những ngày này thứ treo trên đầu cậu không phải là một thanh kiếm sắc bén, mà là một cây kim, một khi rơi xuống sẽ không giết chết mình, nhưng sẽ khiến cho cậu dấy lên một trận đau nhói.
Bà Sở ngẩng đầu nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Về rồi à.”
Thẩm Nhược Trăn cuối cùng cũng không bỏ chạy, cậu men theo sàn nhà đi vào trong phòng, nói:
“Sao lại ở đây một mình thế này?”
Bà Sở không gọi “Tiểu Sâm”, cũng không gọi “con”, trả lời: “Ta đang đợi con trai tan làm.”
Thẩm Nhược Trăn không thể di chuyển, nếu “con trai” này là đang chỉ cậu, vậy cậu có thể coi đó là lần cuối cùng, gọi: “… Mẹ.”
Bà Sở không trả lời, nhìn cậu hỏi: “Con à, con là ai.”