*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Nhược Trăn di chuyển bước chân, đối mặt với bà Sở, cậu nhìn thấy một chiếc túi có biểu tượng chữ thập màu đỏ trên giường, hỏi ngược lại: “Đó là gì vậy?”
Bà Sở đã từng đến bệnh viện, bà không có ý định giấu giếm mà nói: “Lúc con bị thương nhập viện, ta ở New Zealand, báo cáo khám sức khỏe ta vẫn chưa xem qua nên đi hỏi bác sĩ bổ sung thêm một phần.”
Thẩm Nhược Trăn hiểu ra, những tờ kiểm tra này là bằng chứng, cậu nói: “Luật sư Lôi đều đã nói với bác rồi.”
Bà Sở lộ ra biểu tình hoang mang, nếu như thời gian quay trở lại ngày tổ chức bữa tiệc, bà không chắc sẽ hi vọng luật sư Lôi nói cho bà biết, hay là tình nguyện bị giấu diếm.
Cái tên xa lạ đó giống như một lời nguyền, bà Sở ở trong đầu đọc nó hàng nghìn lần, lặp đi lặp lại cho đến khi thuộc lòng, thế nhưng nói ra khỏi miệng lại phát âm một cách vụng về: “Luật sư Lôi nói, họ Thẩm.”
Thẩm Nhược Trăn trả lời từng chữ một: “Vâng, Thẩm Nhược Trăn.”
Bà Sở sững sờ nhìn cậu, nói năng lộn xộn: “Ta nghĩ luật sư Lôi đã lầm, ta không tin. Sao con lại có thể có tên khác được chứ? Xem như con không phải họ Sở, vậy ít ra cũng nên có họ Dương giống ta, con là con trai của ta, con … có phải là con trai của ta không.”
Ở xã hội hiện đại, loại chuyện hoang đường này thế nhưng lại không khó kiểm chứng, trong một căn biệt thự to như vậy, chỉ cần tìm được một sợi tóc của Thẩm Nhược Trăn, một bộ đồ ăn đã từng dùng qua là đã có thể làm xét nghiệm quan hệ thân sơ.
Bà Sở đến bệnh viện liên tục mấy ngày, lần nào cũng hối hận, bà không làm giám định mà quay sang tìm bác sĩ phụ trách để hỏi đông hỏi tây, sao lại in ra một đống biên bản giám định không liên quan gì thế này.
Thẩm Nhược Trăn hỏi: “Tại sao lại không làm?”
Bà Sở nói một cách mơ hồ: “Tại sao ta phải làm xét nghiệm ADN với một đứa trẻ luôn coi ta là mẹ chứ?”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Vậy tại sao bác lại tới hỏi tôi?”
Bà Sở tự lừa mình dối người, chỉ cần đứa trẻ nói chính mình là “Sở Thức Sâm” thì bà sẽ tin, nhưng vừa rồi lúc đối phương nói ra “Thẩm Nhược Trăn”, bà biết rằng hy vọng của mình đã tan thành mây khói.
Trải qua hơn bốn trăm ngày với thân phận mẹ và con, từ không quen chuyển thành thân thiết, Thẩm Nhược Trăn không biết nên dùng biểu tình và giọng điệu như thế nào để bày tỏ.
Cậu có lẽ rất khôi hài, hoặc đáng ghét, lời nói dối đã kết thúc là một loại giải thoát, nhưng cậu cảm thấy như có một tảng đá nặng đang đè lên người mình.
Cuối cùng, Thẩm Nhược Trăn nói: “Tôi không phải con trai của bác, tôi không phải Sở Thức Sâm.”
Bà Sở đưa tay che miệng mũi, nước mắt giàn giụa trên mặt: “Vậy Tiểu Sâm đâu rồi?”
Thẩm Nhược Trăn khó khăn nói: “Đầu xuân năm ngoái du thuyền phát nổ, Sở Thức Sâm đã chết rồi.”
Bà Sở đột ngột buông tay còn lại ra, khung ảnh trượt ra rơi xuống sàn, lớp kính mỏng xuất hiện những vết nứt, làm biến dạng nụ cười nghịch ngợm của “Sở Thức Sâm” trong bức ảnh.
Thẩm Nhược Trăn giải thích: “Sở Thức Sâm say rượu trong bữa tiệc, lúc bén lửa không thể trốn thoát, bị Alan sát hại, kẻ chủ mưu đằng sau toàn bộ vụ việc là Hạng Hành Chiêu.”
Bà Sở òa khóc như mưa: “Không…”
Thẩm Nhược Trăn tiến lại gần, nửa quỳ trước đầu gối của bà Sở, cậu thả túi xách xuống, nhặt khung ảnh lên và đưa tay định vuốt ve vết nứt, đầu ngón tay đau nói, máu tươi nhanh chóng lan vào vết nứt trên kính.
Bà Sở vô thức nắm lấy tay cậu, lẩm bẩm: “Bị cắt trúng rồi, có đau không?”
Chút đau đớn về thể xác này không thể nào bằng người mẹ mất đi con trai, Thẩm Nhược Trăn khàn giọng nói: “Xin lỗi.”
Bà Sở nhớ lại rằng năm ngoái trong phòng bệnh, Thẩm Nhược Trăn tỉnh dậy, không chỉ một lần nói rằng mình không phải Sở Thức Sâm, không quen bà, hoá ra không phải nói xằng, tất cả đều là sự thật.
Ở dưới lầu có động tĩnh, dì Đường và chị Tú tạm thời nghỉ nửa ngày đã ra ngoài, Sở Thức Hội đi học về, tiếng bước chân lại gần, men theo ánh đèn xuất hiện ở cửa.
Thẩm Nhược Trăn đứng dậy, ngón tay vẫn đang chảy máu, cậu nắm chặt vào lòng bàn tay.
“Mẹ, sao mẹ lại khóc vậy?” Sở Thức Hội kinh ngạc nhìn xung quanh, “Anh hai, xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Nhược Trăn trượt hầu kết: “Tôi không phải là anh trai của em.”
Sở Thức Hội sửng sốt: “Anh đang nói cái gì vậy? Hai người cãi nhau à?”
Bà Sở mặt mày ướt đẫm: “Vậy con là ai, con từ đâu tới?”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Tôi không biết mọi chuyện đã xảy ra như thế nào, chiếc thuyền mà tôi đã lên bị chìm, tôi rơi xuống biển rồi mất đi ý thức, lúc tỉnh dậy đã ở trong phòng bệnh của nhà họ Sở.”
“Cũng là thuyền, cũng là trên biển.” Bà Sở có chút sững sờ, “Ngày mấy tháng mấy, là công ty nào hãng tàu nào, con muốn đi nơi nào?”
Thẩm Nhược Trăn chỉ cảm thấy bất lực: “Tôi không biết.”
Bà Sở truy hỏi: “Những hành khách cùng gặp nạn với con đâu, có bao nhiêu người, có ai còn sống không?”
Thẩm Nhược Trăn vẫn nói: “Tôi không biết.”
“Vậy nhà con ở đâu?” Bà Sở hỏi: “Cha mẹ con đâu?”
Cổ họng Thẩm Nhược Trăn như bị mắc xương: “Tôi không còn nhà nữa rồi, cha mẹ cũng không còn trên đời nữa.”
Bà Sở không khai thác được thông tin gì, bà bất an nói: “Làm sao ta tin được con… Con có phải là đang nói dối nữa không?”
Thẩm Nhược Trăn đến thời gian và không gian này, ngày này cũng đã được định sẵn, cuộc đời và lai lịch của cậu, chuyện của quá khứ, toàn bộ đều bị hủy diệt trong khi thời gian thay đổi, căn bản không có cách nào biện giải.
Câu trả lời của cậu đầy vẻ thiếu sinh khí và chật vật: “…Tôi không có.”
Bà Sở khóc lên: “Vậy nên con vẫn luôn giả làm Tiểu Sâm.”
Thẩm Nhược Trăn thừa nhận nói: “Tôi là một tên trộm bỉ ổi.”
Sở Thức Hội không nhịn được nữa, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, khẩn thiết hỏi: “Hai người rốt cuộc đang nói gì vậy? Cái gì mà giả vờ? Anh hai, anh làm sao có thể là trộm được?!”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Thật ra ngay cả khi hôm nay không bị vạch trần, tôi cũng đã chuẩn bị sẽ thú nhận rồi.”
Việc “lòi đuôi” là do lời khai của những kẻ bắt cóc, sự việc này đã thức tỉnh Thẩm Nhược Trăn, phải liên luỵ đến sự cố du thuyền, xác định chân tướng của cái chết của “Sở Thức Sâm”, chú Tề mới lãnh trọng tội.
Alan, chú Tề, Hạng Hành Chiêu, một người cũng không thể thiếu, Thẩm Nhược Trăn muốn đòi lại công bằng này cho Sở Thức Sâm.
Nhưng tiền đề là cậu, “Sở Thức Sâm” này phải thừa nhận mình là giả.
Thẩm Nhược Trăn mở túi lấy ra một tờ giấy trắng, cậu đưa cho bà Sở đầu tiên, sau đó sẽ đến cảnh sát làm chứng.
Bà Sở nhận lấy, mặt sau tờ giấy hơi dính mực, mở ra là một bản tự thuật với nét chữ mạnh mẽ.
Tôi, Thẩm Nhược Trăn, đã may mắn thoát khỏi tai nạn trên biển, được nhà họ Sở giải cứu.
Để tìm chỗ dung thân, cũng vì sinh tồn, vì mưu đồ riêng tư mà đánh cắp cái tên của Sở Thức Sâm, sử dụng thân phận Sở Thức Sâm một cách giả mạo.
Sống trong nhà họ Sở một năm ba tháng, biết ơn mái ấm đã che chở, sự chăm sóc của toàn gia quyến, dù biết mình bỉ ổi, còn chiếm đoạt địa vị cao, nếm trải hơi ấm của tình thân.
Đã từng cho rằng, chữ Nhược là trong thượng thiện nhược thuỷ, đến ngày hôm nay, thực chất lại trở thành “chiêu nhiên nhược khế
(*)”.
(*) chiêu nhiên nhược khế: rõ rành rành
Ngày đêm bên nhau, Nhược Trăn chưa bao giờ nuôi ý định xấu xa, coi bà Sở như mẹ, Sở tiểu thư như em gái ruột, che giấu cùng lừa dối không dám nguỵ biện, cũng không dám cầu xin sự tha thứ.
Nay xin thú nhận, sẵn sàng chấp nhận mọi hình phạt, bù đắp chịu tội, an ủi nỗi đau của thân nhân nhà họ Sở.
Lạc khoản đỏ thẫm, là con dấu của Thẩm Nhược Trăn.
Bà Sở ở trên giường khóc không thành tiếng, khóc cho đứa con đã chết, cũng khóc cho tình cảm mẹ con hơn một năm nay, những điều tốt đẹp đến không chân thực, quả nhiên sẽ có ngày bị chọc thủng.
Thẩm Nhược Trăn cố gắng hết sức để giữ cho giọng nói ổn định, nói: “Xin lỗi cũng quá nhẹ, tôi không còn gì để nói nữa.”
Sở Thức Hội kinh ngạc đứng ở một bên, chớp chớp mắt rồi rơi nước mắt: “Anh hai…”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Tôi sẽ rời đi càng sớm càng tốt, sau này tuỳ ý xử lý.”
Cậu lùi lại một bước, xoay người bước ra khỏi phòng, sau lưng là tiếng khóc không ngừng, cậu quay lại phòng ngủ của mình, đóng cửa lại, dựa vào cửa nhìn chằm chằm vào bóng tối trong căn phòng.
Thẩm Nhược Trăn lấy điện thoại ra, nhấn phím tắt để quay số, rất nhanh đã được kết nối.
Hạng Minh Chương gọi cậu: “Nhược Trăn?”
Vẻ mặt của Thẩm Nhược Trăn trầm tĩnh, nhưng bên trong đã sụp đổ: “Em…”
Hạng Minh Chương ngay lập tức nghe ra được đầu mối, hỏi: “Đang ở nhà sao?”
Cắn chặt hàm răng, Thẩm Nhược Trăn chỉ phát ra một tiếng thở dài.
Hướng Minh Chương không hỏi nữa, nói: “Đợi anh, anh lập tức tới đón em.”
Sau khi cúp máy, Thẩm Nhược Trăn bật đèn lên, cậu không có mặt mũi ở lại ngôi nhà này thêm chút nào nữa, vì chính mình sẽ mang đến cho bà Sở và Sở Thức Hội nhiều kích thích hơn nữa.
Nhưng cậu không yên tâm, hai tay cầm điện thoại gửi tin nhắn cho dì Đường, vết máu dính trên đầu ngón tay làm nhòe màn hình, cậu liên tục viết sai chính tả, gửi xong vài tin nhắn đã toát mồ hôi lạnh.
Thẩm Nhược Trăn đi thu dọn hành lý, cậu đem giấy tờ tuỳ thân của “Sở Thức Sâm”—— cất cẩn thận, nhưng những thứ thuộc về cậu thế nhưng lại không nhiều, quần áo giày dép và tất hầu như đều do bà Sở mua cho, lư hương nhỏ cũng là được dì Đường mua cho.
Đồ đạc của cậu, thực chất chỉ có chiếc đàn tỳ bà mà Hạng Minh Chương mua cho.
Nửa tiếng sau, dưới lầu truyền đến tiếng động cơ từ xa đến gần.
Thẩm Nhược Trăn mang theo hộp đàn ra khỏi phòng ngủ, trong phòng ngủ khác vẫn còn tiếng khóc, cậu không đành lòng lắng nghe, bước nhanh xuống cầu thang.
Sở Thức Hội vội vàng đuổi theo, nắm lấy cánh tay của Thẩm Nhược Trăn từ phía sau, như thể nhấn mạnh: “Sở Thức Sâm, anh muốn đi đâu?!”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Tiểu Hội, chăm sóc tốt cho mẹ của em.”
Sở Thức Hội hét lên: “Anh đừng đùa nữa được không? Anh đi nói với bà ấy đi, anh chính là Sở Thức Sâm!”
Ở cổng lớn, Hướng Minh Chương như ngồi trên đống lửa, đúng lúc dì Đường và chị Tú vội vàng quay lại, cửa vừa mở ra anh liền lao vào biệt thự, liền nhìn thấy hai anh em đang giằng co trên cầu thang.
Bà Sở cầm tờ tự thuật bước ra khỏi phòng, gương mặt giàn giụa nước mắt.
Hạng Minh Chương hiểu ra mọi chuyện, anh dừng lại ở chân cầu thang rồi ngẩng đầu lên: “Bác gái, bác trách tội con đi.”
Bà Sở nói: “Con sớm đã biết Tiểu Sâm chết rồi.”
“Vâng.” Hạng Minh Chương nói, “Mục tiêu của vụ nổ du thuyền năm ngoái là con, là Sở Thức Sâm bị liên luỵ.”
Bà Sở đau lòng như dao cứa vào tim, bà cuối cùng cũng hiểu được “bồi thường” mà Hạng Minh Chương nói nghĩa là gì: “Thứ mà con đền bù, hoá ra là tính mạng của Tiểu Sâm.”
Hạng Minh Chương áy náy nói: “Xin lỗi bác gái, con biết nỗi đau mất con trai không gì có thể bù đắp được, bác muốn trách con thế nào cũng được, nhưng cái chết của Sở Thức Sâm không liên quan gì đến em ấy.”
Bà Sở nói: “Con cũng đã sớm biết nó không phải Tiêu Sâm?”
“Con biết, nếu em ấy có tội, con chính là đồng phạm.” Hạng Minh Chương nói, “Em ấy lừa dối mọi người là sai, nhưng em ấy đã vì nhà họ Sở mà san sẻ và giải quyết vấn đề, đã làm tất cả những gì mà một người con trai và anh trai có thể làm. Diệc Tư có được ngày hôm nay, là em ấy dùng hết tất cả trái tim và sức lực của mình, mọi người so với một người ngoài như con còn rõ hơn nhiều.”
Bà Sở nghẹn ngào nói: “Nhưng nó không phải là Tiểu Sâm…”
Hạng Minh Chương cảm thấy xót xa một lúc: “Em ấy bây giờ chỉ là một cô nhi, không có bối cảnh, không có gia đình, vào đêm xảy ra tai nạn trời xui đất khiến làm sao đã được cứu sống, nhặt về được một cái mạng. Vì sinh tồn, em ấy giả làm Sở Thức Sâm, hơn một năm này những thứ đã làm đều không phải là vì bản thân em ấy.”
Bà Sở ngã xuống cầu thang ôm mặt khóc thảm thiết, Sở Thức Hội buông tay chạy lên tựa xuống bên cạnh bà Sở.
Thẩm Nhược Trăn đã dự đoán được, ở lại nhà họ Sở càng lâu, lúc rời đi sẽ càng khó mà chịu nổi, bọn họ sẽ càng thương tâm, cậu cũng càng không có mặt mũi.
Cậu ép mình không được quay đầu lại, hạ mắt đi xuống hai bậc cầu thang cuối cùng, chị Tú đã sớm trở nên ngây ngốc, dì Đường lao tới ngăn cậu lại: “Đây là chuyện gì vậy?”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Xin hãy chăm sóc tốt cho bọn họ.”
Hạng Minh Chương nhận lấy hộp đàn, dắt theo Thẩm Nhược Trăn rời khỏi nhà Sở.
Bước ra khỏi cổng, Thẩm Nhược Trăn lảo đảo theo chiều gió, còn chưa kịp chống đỡ để lên xe, đã xoay người ngã vào vòng tay của Hạng Minh Chương.
Hạng Minh Chương đau lòng biết bao: “Đau lòng thì cứ khóc đi, không cần kìm nén.”
Cây cối trong sân, bức tường, cửa ra vào, cửa sổ, người bên trong nhà.
Nên định nghĩa quang cảnh một năm nay như thế nào đây?
Lông mi của Thẩm Nhược Trăn ướt đẫm, một nửa dính vào cổ áo của Hạng Minh Chương, một nửa dính lại nơi hốc mắt.
Cậu quay đầu nói lời tạm biệt: “Em lại không có nhà nữa rồi.”