Chương 52: Chân anh không sao thật sự quá tốt rồi
Thấy dáng vẻ tủi thân của cô, Mặc Hiên Sâm trực tiếp bế ngang cô lên, đặt trên sô pha.
Người đàn ông nhanh chóng bật đèn tường, tìm hộp thuốc quay lại bên cạnh cô.
Tô Hiểu Nhiên ngần ra nhìn Mặc Hiên Sâm.
Anh không phải bị mù sao?
Mù sao còn cần bật đèn?
Tại sao phải biết vị trí công tắc?
Tại sao đi đường không đung dưa, còn có thể chuẩn xác tìm được hộp thuốc?
Khi cô ngắn ra, anh đã trở về bên cạnh cô.
Người đàn ông ngồi nửa người nắm tay còn đang chảy máu trước mặt cô, vừa dùng tăm bông lau vết máu trên đó, vừa trách móc cô: “Sao lại cắt vào tay chứ?”
Không phải trước kia cô cũng thường hay nấu cơm sao?
Chưa bao giờ thấy cô phạm phải lỗi như vậy.
Tô Hiểu Nhiên mím môi, có chút xấu hỗ: “Vừa nãy em nhắm mắt.”
Tay đang khử trùng cho cô của người đàn ông hơi khựng lại: “Nhắm mắt làm gì?”
Khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay của cô đỏ ửng: “Em…”
“Em thấy anh cắt bít tết thành thục như vậy, muốn cảm nhận một chút cảm giác nhắm mắt cắt bít tết.”
Nói xong, Tô Hiểu Nhiên hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Chẳng trách Mặc Hiên Sâm nói cô ngốc, hành động này của cô rất ngốc.
Cô cho rằng, Mặc Hiên Sâm nhất định sẽ cười nhạo cô là đồ ngốc nhưng đợi một lúc, cũng không đợi được lời cười nhạo của người đàn ông.
Anh giơ tay, dịu dàng xoa đỉnh đầu cô: “Tô Hiểu Nhiên.”
“Vâng.”
“Em không cần phải biết cảm nhận của tôi, chăm sóc tốt cho mình là được rồi.”
Cô gái nhỏ mím môi, nghiêm túc ngước mắt nhìn anh: “Không, em không quan trọng.”
“Em muốn chăm sóc anh thật tốt.”
Giọng nói của cô giống như ánh mắt cô, cứng đầu, bướng bỉnh.
Mặc Hiên Sâm cười nhẹ một tiếng, cúi đầu bắt đầu băng bó vết thương chô cô: “Điều kiện để chăm sóc tôi, là em phải bình an, mạnh khỏe.”
Tô Hiểu Nhiên suy nghĩ, gật đầu: “Vâng.”
Cô ngoan ngoãn giống như một bạn nhỏ trường mẫu giáo vậy.
Người đàn ông cười nhẹ, cúi đầu nghiêm túc băng bó vết thương cho cô.
Tô Hiểu Nhiên ngồi trên sô pha, nghiêm túc nhìn.
Động tác băng bó của anh rất thành thục nhanh nhẹ, có thể chuẩn xác tìm được vị trí vết thương của cô.
Tô Hiểu Nhiên cắn răng, một lúc sau, mới thấp giọng: “Ông xã.”
“Hửm?”
“Anh nhìn thấy, đúng không?”
Bầu không khí xung quanh im lặng hai giây.
Mặc Hiên Sâm ngần ra, sau đó ho nhẹ một tiếng: “Tôi quả thật nhìn thấy.”
Trong giọng nói của người đàn ông có chút hoảng loạn không thể tra ra: “Chắc là bởi vì quá lo lắng, khi tôi đặc biệt lo lắng sẽ tạm thời bình phục.”
Tô Hiểu Nhiên trợn to mắt, còn có cách nói như vậy sao?
Cô nhớ đến những lời vừa rồi khi Tần Kiến Trung nói ở cục cảnh sát.
Anh ta nói hôm nay Mặc Hiên Sâm làm phẫu thuật thị lực định kỳ, cũng có thể nhìn thấy được.
Chắc là tác dụng của phẫu thuật.
Cho dù thế nào, anh có thể nhìn thấy, cô rất vui.
Tô Hiểu Nhiên rút tay bị anh nắm ra, vội vàng nâng mặt anh lên: “Ông xã, anh nhìn thấy em không?”
Dưới ánh đèn, đôi mắt cô long lanh, trong mắt viết đầy mong chờ và phấp khích.
Anh gật đầu: “Nhìn thấy.”
Mặt cô gái nhỏ ửng đỏ, giọng nói cũng trở lên rụt rè: “Vậy anh hài lòng với em không?”
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô đúng không?
Cô bắt đầu thấy may mắn, vì ăn mặc xinh đẹp của buổi sinh nhật của anh.
Nếu không bị anh nhìn thấy mình không trang điểm, đầu bù tóc rồi, anh sẽ thất vọng.
Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, giơ tay bóp gò má mềm mại của cô: “Rất hài lòng.”
Ngay sau đó, cả người Tô Hiểu Nhiên trở lên kích động lao thẳng vào lòng Mặc Hiên Sâm: “Ông xã, em rất vui.”
Nếu anh có thể tạm thời khôi phục thị lực,thì chứng mình mắt của anh, có thể hoàn toàn khôi phục được.
Chỉ cần sau này anh có thể nhìn thấy, anh có thể nhìn thấy rõ bộ mặt của loại người Mặc Tử Hàn kia cũng sẽ không bị người khác nói dối lừa gạt nữa.
Cô càng nghĩ càng phần khích, tim đập thình thịch.
Mặc Hiên Sâm để mặc cô ôm.
Trái tim bụi bặm phong ấn từ lâu, dần dần được cô sưởi ấm, làm nóng lên.
Một lúc sau, anh buông cô ra: “Còn ăn bít tết nữa không?”
Nếu không nhớ nhằm, tối nay cô ngoại trừ ăn miếng bánh kem nhỏ còn thừa ra, thì chưa ăn gì cả.
Mặt Tô Hiểu Nhiên ửng đỏ: “Vẫn nên ăn một chút đi.”
Thật ra cô rất đói.
Người đàn ông đứng lên, chậm bước đi đến bàn ăn, đưa miếng bít tết mình đã cắt xong qua.
Tô Hiểu Nhiên vừa muốn cằm lấy đĩa trong tay anh, nhưng Mặc Hiên Sâm đã cầm nĩa lên, xiên một miếng bít tết đưa đến bên miệng cô: “Há miệng.”
Tô Hiểu Nhiên ngạc nhiên không nói nên lời, anh đây là đang đút cho cô sao?
“Em… em tự mình ăn được.”
Nhưng anh lại ngang ngược nói: “Há miệng.”
Cô ngoan ngoãn há miệng.
Anh đút cô ăn một miệng, lại đút cho cô thêm một miếng nữa.
Mặt Tô Hiểu Nhiên, đỏ thành một mảnh.
Ăn xong bít tết, cô nhân lúc anh không chú ý, mạnh dạn cởi bỏ lớp lụa đen trên mắt anh.
Không biết có phải là tác dụng tâm lý không, cô luôn cảm thấy tối nay mắt của anh đặc biệt sáng, đặc biệt đẹp.
Đối với việc cô tháo khăn bịt mắt của anh, Mặc Hiên Sâm ngược lại cũng không tức giận, anh chạm vào tai cô: “Ăn no rồi?”
“Vâng.”
Vừa dứt lời, cơ thể Tô Hiểu Nhiên nhẹ đi.
Anh bề ngang người cô lên, trong lòng anh vừa ấm áp vừa thoải mái, Tô Hiểu Nhiên lười biếng dựa vào lòng anh, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc.
Đợi khi bị anh bế đặt lên giường, cô đã muốn ngủ lắm rồi nhưng cô vẫn cố gắng lấy lại tinh thần nhìn anh: “Ông xã, chân của anh cũng do kích động nên khỏi sao?”
Người đàn ông cười nhẹ cởi cúc chiếc váy nhỏ của cô: “Tôi nói chân tôi có vấn đề khi nào chứ?”
Tô Hiểu Nhiên ngần ra, sau khi nghĩ kỹ lại, hình như quả thật trước giờ chưa ai từng nói chân anh có vấn đề.
Là cô thấy anh ngồi trên xe lăn, cho nên cho rằng…
Cơn buồn ngủ của cô lập tức biến mắt hoàn toàn.
Cô gái nhỏ ngồi dậy, trực tiếp bổ nhào lên người Mặc Hiên Sâm, hai tay ôm cổ anh: “Ông xã, chân anh không sao thật là quá tốt rồi.”
“Phụt.”
Đường Nhất Vi trực tiếp phun một ngụm cà phê ra ngoài.
“Cậu nói, Mặc Hiên Sâm vừa lo lắng thì có thể nhìn thấy cậu?”
“Nói đùa sao?”
Tô Hiểu Nhiên một mặt nghiêm túc: “Tớ không nói đùa, là thật.”
“Cậu nhất định là hôm qua bị Liễu Như Loan làm cho tức giận đến hồ đồ rồi, xem cảnh tượng trong mơ là thật.”
Đường Nhất Vi xua tay: “Mặc Hiên Sâm đã mù mười mấy năm rồi, nếu thật sự có triệu chứng vừa lo lắng thì có thể nhìn thấy, thì đã sớm chữa khỏi rồi.”
“Hơn nữa làm gì có người hai chân không bị gì lại ngồi xe lăn mười mấy năm chứ?”
“Vậy sao?”
Tô Hiểu Nhiên có chút thất vọng cúi đầu.
Chuyện tối qua, bây giờ cô nhớ lại vẫn còn cảm thấy mơ hồ, không dám xác định thật giả.
“Được rồi, đừng nghĩ những chuyện này nữa.”
Thấy cảm xúc của cô thấp xuống, Đường Nhất Vi phát tay: “Chúng ta nói chút chuyện khiến người khác vui đi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!