Thẩm Y Tranh chạy rất lâu cuối cùng bước chân cũng mỏi nhừ, ánh mắt cô thất thần nhìn mọi thứ.
Khoé môi cô đột nhiên nở nụ cười nhìn thấy công viên gần nhà mình, Thẩm Gia của cô lúc trước là giá đình hạnh phúc, ba cô rất thương cô ông ấy làm cả đời chỉ muốn cho cô những điều tốt nhất.
Ép cô học ngành ông ấy muốn, là vì sau này muốn cô tiếp quản Thẩm Thị, mẹ cô nấu ăn rất ngon mỗi ngày đều sẽ nấu cho cô thật nhiều món cô thích. Thẩm Y Tranh cũng không rõ tại sao bản thân lại rơi vào hoàn cảnh này.
Đi thêm một chút cô sẽ có thể về Thẩm Gia, nhưng ba mẹ đều không ở đó, chỉ có mỗi quản gia và giúp việc bọn họ đều muốn tốt cho cô mỗi ngày đều đến chăm lo nhà cửa.
Lục Dụ Thần rốt cuộc là loại người như thế nào nhỉ? Cô gặp anh chưa lâu nhưng anh lại khiến cô không dám tin vào những chuyện đang diễn ra với cô, anh thật sự đã nhúng tay vào cổ phần của Thẩm Thị sao?
Ngô An Hạ và Lý Phong thật sự ngủ cùng nhau sau lưng cô sao? Rõ ràng bọn cô yêu nhau như vậy, Lý Phong luôn đối tốt với cô, anh là người ngỏ lời muốn lấy cô mà? Tại sao bây giờ cô lại là người bị lừa dối, là người bị phản bội, là người bị bỏ lại thế này. truyện đam mỹ
Đôi mắt đỏ lên vì khóc, Thẩm Y Tranh thật sự muốn khóc cô muốn nói với ba cô, cô hối hận rồi, muốn nói với mẹ cô muốn ăn thật nhiều món bà ấy nấu.
Giọt nước mắt của cô rơi xuống khỏi gương mặt xinh đẹp, là lúc Thành Lăng đổ xuống cơn mưa lớn, cô ngồi trên băng ghế của công viên như bức tượng. Không có ô, không có gì để che đi những hạt mưa khiến mái tóc, quần áo, cơ thể cô ướt đẫm.
Tiếng còi xe, tiếng những người hối hả đưa con cái trở về nhà, những chiếc xe cũng vội chạy trở về, chỉ có cô ngôi đây nhìn họ về nhà. Thành Lăng không có ba mẹ thì đã xem như cô không có nhà để về nữa rồi, cô đã không còn muốn tin ai nữa, bọn họ đáng sợ đến mức có thể khiến cô như con rối trong tay họ.
Đèn đường lấp loé, mưa vẫn nặng hạt dưới đôi mắt đỏ của cô nhìn sang bên đường, bóng dáng có chút quen thuộc không rõ, Thẩm Y Tranh cố gắng nhìn rất lâu liền nhìn ra là ba mình.
Trong vô thức mặt kệ những thứ xung quanh, cô muốn sang đường với ông ấy, dưới mưa môi cô mấp mấy gọi “Ba ơi! Đợi con.” Bước chân cô bước như muốn chạy thật nhanh sang đường.
Chiếc xe ô tô trong cơn mưa tóc độ có thể gọi là cao hơn quy định pháp luật, tiếng còi xe vang lên, đèn xe chiếu thẳng vào đôi mắt của cô khiến cô giật mình đứng bất động nhắm mắt không thể nhúc nhích.
Đột nhiên cánh tay cô bị một cánh tay khác nắm lấy dùng lực kéo cô thật mạnh quay lại trong lề đường, Thẩm Y Tranh vừa hoảng sợ, cô không phản kháng khi bị ôm lấy, cô rút đầu vô cùng sợ hãi.
Lục Dụ Thần suýt chút trái tim đã rơi ra ngoài, khoảnh khắc anh nhìn thấy cô trên đường với chiếc xe đang lao đến, ở dưới mưa anh đã chạy nhanh nhất, hạt mưa có tạt vào mặt đau cỡ nào cũng không bằng việc trái tim anh đang đau đến mức cơ thể run rẩy.
Anh ôm cô trong lòng ở dưới mưa, anh cảm nhận được cơ thể cô cũng đang run rẩy, cô rút đầu vào trong người anh.
“Tranh Tranh! Về nhà thôi em đã trễ rồi.” Cơn mưa đêm là thứ gì đó đáng sợ vô cùng, vừa lạnh lẽo, vừa khiến người khác không nhìn được mọi thứ xung quanh.
Thẩm Y Tranh nghe thấy giọng Lục Dụ Thần, cô liền nhớ ra ba cô ở bên đường, cô đẩy anh ra mấp mấy môi “Ba tôi, ông ấy ở bên kia đường tôi phải sang với ông ấy.”
“Thẩm Y Tranh! Em điên sao? Ba em vẫn đang điều trị ở nước ngoài, ông ấy không ở Thành Lăng.” Lục Dụ Thần dưới cơn mưa lớn tiếng giữ lấy bả vai cô, bắt cô đứng đối diện với mình.
Cô bật cười nhìn anh, anh nói cô mới nhớ, cô thật sự điên rồi, phát điên chỉ sau một ngày “Tôi đúng thật điên rồi, là các người bức tôi điên. Lục Dụ Thần anh lừa tôi, anh đã nhúng tay vào cổ phần Thẩm Thị, anh còn muốn tôi nghe theo anh?” Lời nói của cô vô cùng chậm rãi, nhưng mang theo sự ghét bỏ vốn có, mang theo sự tức giận, lại có chút bất lực.
“Nực cười thật! Lục Dụ Thần người như anh mà yêu tôi sao? Vậy thì tình yêu của anh rẻ mạt quá rồi. Sau lưng tôi anh làm gì, anh biến tôi thành kẻ bị vị hôn phu bỏ rơi làm trò cười cho thiên hạ, anh mua cổ phần công ty của tôi. Thẩm Y Tranh tôi thật sự cảm thấy anh chán ghét đến chết đi được, tôi thật sự muốn hận chết anh.” Từng câu từng chữ của cô như con dao sắc bén cứa sâu vào trái tim của Lục Dụ Thần, anh không chối bỏ, cũng không buông tay cô.
Gương mặt không chút cảm xúc, đôi mắt đỏ hoe của cô trước mặt, Lục Dụ Thần không nhịn nổi, anh cảm thấy rốt cuộc người con gái này trái tim cô làm bằng thứ gì vậy? Cô không hỏi anh lý do, cô lại khẳng định tình yêu của anh rẻ mạt?
“Được! Em muốn hận thì hận, tôi nhất định khiến em cả đời này không thể rời khỏi tôi. Khiến em cả đời này phải sống với tôi, khiến em cho dù hận cũng không thể làm gì tôi.” Anh nắm lấy tay cô, chẳng chút do dự mà kéo đi đến xe đang đậu ở lề đường.
Lục Dụ Thần mặc kệ cô đang ướt sũng anh mở cửa đẩy cô ngồi vào ghế phụ, vị trí mà cô chính là người duy nhất được ngồi ở đó. Anh quay lại ghế lái, mặc kệ cơn mưa vẫn chưa vơi, anh đạp ga lao thẳng trên đường về nhà.
Ánh mắt của anh nhìn về phía trước một cách đáng sợ, Thẩm Y Tranh vốn muốn mắng anh nhưng tốc độ của anh khiến cô cảm thấy sợ hãi ôm đầu “Anh muốn chết sao? Lục Dụ Thần anh mau dừng lại, nếu không sẽ gấy tay nạn đấy.” Cô sợ, cô sợ con người của anh.
“Em nói em điên mà? Vậy tôi cho em thấy kẻ điên thật sự là như thế nào. Trên tay tôi mạng người không ít, dù sao nếu chết thì tôi và em cùng chết, nếu gây tai nạn tôi sẽ không liên lụy em.” Lục Dụ Thần lạnh lẽo đến đáng sợ.