Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trộm Yêu Em

Lục Dụ Thần không có ý định để cô tham gia vào bữa tiệc của Ngô Gia, vì đạn không có mắt, không vô hình nhưng phản xạ của con người được mấy người tránh được.

Còn chưa biết Ngô Gia sẽ bày trò gì lần trước Ngô An Hạ ở Thẩm Thị thua một cách thậm tệ, mất mặt đến mức muốn ăn tươi nuốt sống cô nếu cô đi cùng anh sẽ gặp nguy hiểm.

Để cô ở lại biệt thự nghĩ ngơi, Ưng Châu cũng sẽ ở lại bảo vệ cô, anh mới có thể yên tâm làm việc.

Đứng ở ban công, anh mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng và áo gile màu đen quen thuộc, Lục Dụ Thần rít một hơi thuốc lá rồi chậm rãi nghe đầu dây bên kia nói kế hoạch, Hoắc Vũ Hạo đã làm xong phần được giao rồi, vậy phần còn lại sẽ là anh.

“Ngô Gia xem ra đã chuẩn bị rồi.” Anh nhếch mép lên tiếng, gương mặt điển trai hiện lên vài tia nguy hiểm.

Thẩm Y Tranh cô ngủ dậy trên người đã được anh mặc áo chiếc áo thun rộng thùng thình của anh rồi, dáng người cô rất nhỏ cho nên mặc áo của anh chẳng khác gì là chiếc đầm ngắn.

Đưa mắt tìm anh thì nhìn thấy anh ở ngoài nghe điện thoại, đôi mắt cô đột nhiên dừng lại ở ngón tay kẹp điếu thuốc của anh, lâu lắm rồi cô mới thấy anh hút thuốc mà hầu như từ khi ở cùng nhau anh rất hạn chế hút thuốc.

Cô bước xuống giường chậm rãi đi đến chỗ anh, đôi tay nhỏ trắng trẻo của cô vòng ôm lấy anh từ phía sau gương mặt nhỏ cũng áp vào lưng của anh. Lục Dụ Thần có chút giật mình, anh nói mấy câu rồi cũng cúp máy, điếu thuốc trên tay cũng vội dụi rồi vứt bỏ vào gạt tàn.

Nắm lấy tay cô khẽ xoay người lại đối diện với đôi mắt long lanh có chút mệt mỏi của cô, anh khẽ mỉm cười vén tóc mái cô ra phía sau.

“Sao lại ra đây rồi không muốn ngủ nữa?”

Cô gật đầu “Anh chuẩn bị đi đâu sao.” Nhìn anh quần áo chỉnh tề tóc cũng chải chuốc cẩn thận cô liền tò mò.

“Ừm, anh đến Ngô Gia tham gia bữa tiệc thay anh Phong Hành…” Anh không giấu diếm, anh biết nếu anh giấu cô để cô biết được sẽ vô cùng tức giận.

Gương mặt cô đột nhiên biến sắc, tâm trạng cũng trùng xuống “Dụ Thần anh nói thật em nghe đi, anh và Hoắc Vũ Hạo có phải định làm gì không? Nếu chỉ là đi thay anh Phong Hành chắc chắn anh sẽ không đi đâu.” Cô không phải không muốn anh đến Ngô Gia nhưng lần trước gặp Hoắc Vũ Hạo và anh cô thật lòng đã cảm thấy bất an rồi.

Cô sợ anh xảy ra chuyện, dù sao Ngô Gia cũng không phải những người vô danh nếu anh đến đó bị bọn họ chơi xấu thì cô biết phải làm sao?

Lục Dụ Thần bất ngờ, anh nhất thời không biết nói thế nào chẳng lẽ nói anh là lính đánh thuê của đảo phía nam? Nói anh muốn giết cả nhà họ Ngô? Cô sẽ nghĩ thế nào, cô sẽ bên cạnh một người như anh sao? Thậm chí con người anh có bệnh mỗi ngày đều lén lút uống thuốc, nếu anh nói cho cô nghe sợ cô sẽ không ở lại nữa.

Nhìn thấy anh không muốn trả lời, cô cũng không ép buộc anh, cánh tay cô rút lại khỏi người anh “Anh không nói cũng không sao nhưng anh phải cẩn thận… Em đi giải quyết công việc Thẩm Thị cả ngày nay không đến công ty rồi.” Cô chỉ nở nụ cười nhàn nhạt gượng gạo rồi xoay người đi vào trong.

Đột nhiên cô cảm thấy anh không tin tưởng mình, cũng cảm thấy bản thân chính là gánh nặng của anh cô không muốn làm khó anh nữa, dù sao hai người cũng chỉ mới chấp nhận nhau nên những suy nghĩ linh tinh đều không tránh khỏi.

Lục Dụ Thần bước chân không nhanh không chậm đuổi theo cô vào đến phòng, anh đã nắm lấy tay cô kéo cô vào lòng mình, anh gục đầu lên vai cô kéo cô áp sát vào người mình.

“Tranh Tranh, em có biết chuyện ba em biết vị trí của mỏ vàng không? Anh và Vũ Hạo em có thể coi là lính đánh thuê, bọn họ nhắm vào căn cứ của bọn anh, cũng nhắm vào em và Thẩm Gia vì mỏ vàng. Anh không muốn em gặp nguy hiểm nên không muốn em tham gia cùng anh…” Lục Dụ Thần nói nhỏ với cô, hình như anh rất muốn giấu chuyện này, cô có chút sững người khi nghe anh nói, cũng không ngờ mọi chuyện lại như vậy, cô hoàn toàn không biết anh là người thế nào, cũng không hiểu anh.

Anh ngẩn đầu thẳng người đối diện với cô “Ngô Gia chỉ là lá chắn, tiếp theo là Lý Gia bọn anh không thể bỏ mặt anh em mình, anh cũng không thể để họ nhắm vào em.”

Thẩm Y Tranh nhìn anh bằng ánh mắt bình thản, không biểu lộ chút cảm xúc nào, gương mặt xinh đẹp của cô vẫn vậy, cô gạt tay anh khỏi tay mình khiến anh cảm thấy bất an.

“Em từng nghe ba nhắc đến mỏ vàng vài lần, nhưng không nghĩ bọn họ cũng biết, em biết vị trí mỏ vàng nhưng không có cách nào đến đó. Ba em sợ em sẽ gặp nguy hiểm cho nên mới muốn em giữ bí mật này ai ngờ lại gặp nguy hiểm thật cho dù em còn chưa nói gì.” Thẩm Y Tranh vỗ tay lên trán, một tay chống hông trông cô như chẳng chút gì gọi là sợ sệt, còn muốn cười nhạo bản thân, rõ ràng chưa nói gì mà đã bị nhắm đến thế này rồi.

Lục Dụ Thần tròn mắt nhìn cô, rốt cuộc là thế nào anh còn tưởng cô sẽ tức giận hay hoảng hốt gì đó, hay là sẽ vứt bỏ anh ngay nhưng thái độ này là sao?

“Em không tức giận? Anh nhớ em rất chết nhát lần trước còn sợ chết, em không vứt bỏ anh sao?” Anh đặt ra một lúc nhiều câu hỏi khiến cô cũng cảm thấy đau đầu chết đi được.

Cô đưa mắt liếc séo anh một cái “Tối qua không bị anh làm chết trên giường em đã cảm thấy may mắn rồi, chuyện này là chuyện sớm muộn em phải đối mặt nếu không là em thì sẽ là ba em còn nữa anh hỏi em không vứt bỏ anh? Em còn đang định ly hôn rồi kết hôn với người khác, ở cùng anh cho dù không bị người khác hại chết thì sẽ bị anh làm cho kiệt sức mà chết.” Cô chỉ cần nhớ lại dáng vẻ của anh tối qua đã cảm thấy rùng mình rồi, con người anh đúng là sói đói đáng sợ chết đi được. Cũng may ngủ dậy còn bước xuống giường được, cô còn tưởng đâu phải nằm mấy ngày mới có thể đi lại.

“Vậy thì không được, lần sau anh sẽ tiết chế lại, em dám vứt bỏ anh lấy người khác anh sẽ phế cái đó của hắn.” Lục Dụ Thần lúc này mới cảm thấy thoải mái, chỉ mới một đêm mà bé con của anh có thể mắng người hay thế này rồi.

Thẩm Y Tranh đẩy anh ra cô khó chịu lên tiếng “Anh mau đến Ngô Gia đi trễ rồi, em sẽ về Thẩm Gia để lấy thông tin mỏ vàng cho anh. Dù sao một mình em cũng không làm được gì vậy thì đưa cho anh em sẽ yên tâm hơn.”

“Không muốn đi cùng anh nữa sao?”

“…”

“Anh có cút đi không hả?” Cô hết cách liền lớn tiếng đuổi người.

Lục Dụ Thần gật đầu còn cố gắng quăn lại một câu cho cô “Vậy anh để Ưng Châu đưa em đi, nhớ cẩn thận đấy.” Nói xong anh xoay người đi, vừa xoay người sắc mặt anh đã thấy đổi 180° lần này cô tin tưởng anh thì anh nhất định không thể để cô thất vọng được.
Nhấn Mở Bình Luận