"Tôi sẽ cho người bảo vệ an toàn cho cả nhà ông. Khi đến lúc, ông phải ra toà làm chứng!"
"Nhưng..."
"Đây là cơ hội cuối cùng để ông chuộc tội với mẹ tôi."
Dạ Thiên Quân trầm mặc không nói, có lẽ trong suốt những năm tháng qua, cũng đã đôi lần ông ta cảm thấy lương tâm cắn rứt. Nhớ lại ánh mắt đượm buồn và nụ cười nhàn nhạt đó, ông ta thật sự không thể quên. Ánh mắt đau khổ và tuyệt vọng khi bà ấy nhìn ông, giống như một nỗi ám ảnh mà đến cuối đời ông cũng không thể thoát khỏi. Đó là tội lỗi mà ông đã gây ra.
"Thẩm Linh...ta...ta...xin lỗi!"
"Dạ Thẩm Linh đã chết rồi, tôi là Nhược Y Hạ!"
"Là ai cũng được! Xin hãy nhận lời xin lỗi của ta!"
"Ha... Vậy ông làm cho mẹ tôi sống lại đi, tôi sẽ tha thứ cho ông!"
Dạ Thiên Quân nhìn cô gái nhỏ, hình ảnh khi cô còn bé lại hiện lên. Năm đó, có một người đã vui mừng chào đón cô xuất hiện. Năm đó, có một cô bé nắm tay ông ta chập chững đi những bước đầu tiên. Năm đó, có đôi môi chúm chím đã gọi ông là cha. Năm đó, có một cơ thể bé xíu luôn đứng trước cửa đợi ông trở về. Năm đó...ông tự tay hất bỏ hạnh phúc chỉ vì hai chữ ích kỷ.
"Tôi sẽ sai người đưa ông về nhà. Ông chuẩn bị một vài vật dụng cá nhân rồi sẽ có người đón cả nhà ông tránh đi."
"Cảm ơn!"
Y Hạ sai đàn em của Lý Tú đưa ông ta trở về. Nhìn bóng người đã có hơi lom khom của ông, Y Hạ cũng cảm thấy có chút chạnh lòng. Nếu như một ngày, ông ta biết bản thân bị lừa thì không biết ông ta có cảm thấy hối hận không?
"Cô Y Hạ! Còn con ở trong kia thì sao?"
"Anh cứ cho người canh giữ ở đây đã cơm nước cho cô ta tử tế. Tôi muốn nhìn xem, cảm giác quay lại nơi mình gây ra tội lỗi, ông ta sẽ như thế nào."
"Tôi hiểu rồi!"
"Ừm! Chúng ta trở về thôi."
Cô còn rất nhiều việc phải làm để chuẩn bị cho kế hoạch sắp tới. Bây giờ nhân chứng vật chứng đều có rồi, chỉ chờ ngày bắt hắn trả giá mà thôi.
Trên xe...
Y Hạ mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ. Gió đêm lành lạnh thổi xuyên qua mái tóc cô. Mạc Thanh Phong đang lái xe nhưng đôi mắt vẫn nhìn sang cô gái nhỏ.
"Sao vậy?"
"Không sao! Chỉ hơi mệt."
"Đừng cố gắng quá. Tất thảy cứ giao hết cho anh!"
"Em muốn tự mình trả thù cho mẹ!"
"Y Hạ! Tại sao em lại tha cho Đỗ Hạ Vy?"
Mạc Thanh Phong cho rằng, cô chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta mới đúng. Nhưng tại sao cô lại không làm gì mà chỉ muốn giữ cô ta lại. Cách làm việc của cô quả thật là ngày càng khó hiểu.
"Đang lo lắng cho cô ta sao?"
"Y Hạ,..."
"Được rồi được rồi! Là bởi vì em không muốn giống cô ta."
___________
Sáng hôm sau...
Một đoạn video được nhanh chóng lan truyền khắp nơi với tiêu đề"LÒNG NGƯỜI LẠNH LẼO, KẺ MẶT NHỮNG DẠ THÚ LẠI CÓ THỂ UNG DUNG MÀ SỐNG. XIN HÃY TRẢ CÔNG BẰNG LẠI CHO CHÚNG TÔI."
Trong clip, hình ảnh một người phụ nữ bất lực nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, xung quanh là những gả đàn ông cao lớn. Bọn chúng thay phiên nhau cưỡng bức người phụ nữ, cuối cùng người phụ nữ tự đập đầu vào cột nhà mà chết. Trong đoạn clip còn xuất hiện hình ảnh của hai người đàn ông mà người xem cho là kẻ cầm đầu. Dù đã được che mặt, nhưng qua dáng người và giọng nói, cư dân mạng lại cứ thay nhau đoán già đoán non.
"Người đàn ông đó sao giống nghị viên Đỗ vậy?"
"Đúng rồi! Người ngồi trên ghế hình như đúng là nghị viên Đỗ."
"Ôi tôi thấy cái gì thế này? Tàn nhẫn quá!"
"Thật đáng thương!"
Trong căn phòng làm việc tại resort,. Đỗ Lỗi tức giận đập mạnh tay xương bàn, ánh mắt đầy tức giận.
"Là kẻ nào lại dám..."
"Nghị viên Đỗ, bên phía Quốc Hội đã gọi tới."
"Còn mẹ nó. Ông mau cho người đi điều tra chuyện này xem là ai làm!."
"Dạ!"
"Công nữa, lập tức cho người nén tin tức này lại
"
"Dạ , tôi đi làm ngay.'
Đỗ Lỗi hằn hộc nhận điện thoại của người bên Quốc Hội.
Y Hạ nhìn thấy tin tức trên mạng, khoé miệng câu lẻn một nụ cười hài lòng.Cô vớ lấy chiếc điện thoại bên cạnh, nhấn nút gọi, rồi điều chỉnh chế độ giọng nói.
"Ai!"
",Đỗ Lỗi ông có thích món quà này không?"
"Mày là ai?"
"Là ai làm quan trọng. Tôi còn có một món quà lớn hơn đang chờ ông nữa kìa."
"Mày muốn gì?"
"Chẳng muốn gì cả. Chỉ muốn đòi lại nhìn gì mà ông nợ tôi thôi."
"Rốt cuộc mày là ai?"
"Haha...Đỗ Lỗi, con gái của ông đang ở trong căn nhà mà ông đã gây ra bao nhiêu tội lỗi năm xưa đó."
Khi đợi đối phương kịp trả lời, Y Hạ đã tắt máy.
"Đỗ Lỗi, tôi bắt ông phải đau khổ gấp hai lần tôi."
Điện thoại vừa tắt, Đỗ Lỗi lại nhận được một cuộc gọi khác. Nhấc máy lên nghe, một giọng run rẩy vừa khóc lóc vừa nói.
"A...Anh cả! Hạ Vy bị bắt cóc rồi."
"Mỹ Kiều...Có gì từ từ nói!"
"Đêm qua con bé đã mất tích. Em gọi một đêm đến giờ vẫn không liên lạc được."
Nhớ lại cuộc gọi khi nãy, ông ta khẽ nhíu mày.
"Em dâu! Đừng lo lắng anh biết con bé ở đâu rồi!"
"Thật... Thật không?"
"Em chuẩn bị đi, lát nữa anh sẽ qua đón em!"
"Vâng!"
Câu nói của người kia lại vang lên trong đầu. Người kia nói, con gái của ông ta... Không lẽ...
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!