Chương 153: Chăm sóc tại bệnh viện
Bác sĩ nói xương sống cô lệch vị trí nên làm tiểu phẫu để nó trở lại vị trí cũ, giờ phút này phía sau lưng cô bị cố định lại, nửa người trên không thể nhúc nhích.
Cô muốn hơi nghiêng người giảm bớt cơn đau ở eo một chút, mới vừa chuyển qua hương cửa phòng thì thấy Lệ Đình Tuấn đẩy cửa tiến vào, trên tay mang theo hộp đồ ăn.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, sau đó Kiều Phương Hạ lập tức tránh đi chỗ khác chuyển cơ thể sang hướng khác.
Lệ Đình Tuấn nhìn bóng lưng của cô đi đến mét ờng, ngồi xuống kéo cái bàn di động cuối gường lên, mở hộp đồ ăn ra bày từng món ăn trên bàn.
Kiều Phương Hạ buổi sáng chỉ ăn hai miếng, giờ phút này nghe thấy mùi đồ ăn bụng cô đã đói cồn cào rồi.
Nhưng mà tôn nghiêm lại khiến cô lựa chọn làm lơ, khép mặt lại giả bộ không nhìn thấy.
Lệ Đình Tuấn giúp cô múc một chén cháo trắng, gắp mấy miếng thức ăn chay thanh đậm mà trước kia cô thích ăn. Đổi sang ngồi bên mép giường tiện thể nâng đầu giường lên chút, nâng bả vai Kiều Phương Hạ lên, kê một cái gối dưới đầu cô.
Kiều Phương Hạ bị bắt ngồi dậy, không nhịn được nhíu mày thấp giọng nói: “Tôi không muốn ăn.”
Lệ Đình Tuấn giống như không nghe thấy, khuôn mặt vô cảm múc một muỗng cháo thổi nhẹ hai cái, sau đó đưa đến bên miệng Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ nhấp môi, thờ ơ.
Lệ Đình Tuấn hít một hơi thật sâu điều chỉnh hô hấp, cầm chén để trên bàn, dứt khoát đưa cái muỗng kia vào miệng của mình.
Không đợi Kiều Phương Hạ phản ứng kịp, anh trực tiếp kiêm gương mặt cô lại cau mày cúi đầu xuống.
“Ưm..” Trên người Kiều Phương Hạ cố định ván kẹp không giấy giụa được, dễ dàng bị anh cạy khớp hàm, cháo trắng ấm áp truyền vào miệng cô.
Khuôn mặt Kiều Phương Hạ nháy mắt tức đến đỏ bừng, muốn tránh khỏi kiềm chế của anh những Lệ Đình Tuấn lại chặn miệng cô kín mít, ngậm lấy môi cô ép buộc cô nuốt cháo xuống.
Một ngụm cháo hai người phải dây dưa vài phút, môi Kiều Phương Hạ đều sưng cả lên.
“Anh vô liêm sỉ!” Lúc Lệ Đình Tuấn buông cô ra, cô không nhịn được tức muốn hộc máu nói.
Lệ Đình Tuấn đã quen với mấy lời mảng chửi của cô, gương mặt vô cảm bưng chén cháo lên tiếp tục múc một muỗng đưa đến môi cô.
“Tự cô lựa, là ngoan ngoãn tự mình ăn, hay là tôi đút cô ăn” Anh nhìn đôi môi hơi sưng của cô, thấp giọng nói.
Hô hấp của hai người có chút loạn, Lệ Đình Tuấn cũng đã gần nửa tháng không có chạm vào Kiêu Phương Hạ. Nếu cô thích như vậy thì anh không ngại làm ngay trên giường bệnh.
Ánh mắt của Lệ Đình Tuấn quá mức mãnh liệt, Kiều Phương Hạ cần răng nhìn anh vài giây, cuối cùng vẫn là chỉ có thể lựa chọn há miệng thuận theo anh.
Cho cô ăn hơn nửa chén cháo trắng, Lệ Đình Tuấn hỏi cô: “No chưa?”
“No rồi” Kiều Phương Hạ cau mày trả lời.
Lệ Đình Tuấn xoay người múc thêm một chén cháo trắng, dùng chén muỗng mà Kiều Phương Hạ đã dùng qua ăn một cách từ tốn.
mang tai nghe nghe người bên kia nói.
Kiều Phương Hạ nằm ở trên giường, hai người tuy rằng không ai nói chuyện nhưng cả người cô đều cảm thấy không được tự nhiên.
Chưa được vài phú thì, Vô Nhật Huy khẽ gõ cửa, lại đưa vào hai túi giấy đặt ở cạnh cửa.
Kiều Phương Hạ nhìn hai túi đó, bên trong quần áo tắm rửa sạch sẽ, trừ cô ra còn có của Lệ Đình Tuấn.
Cô không nhịn được nhíu mày chuyển tầm mắt về phía Lệ Đình Tuấn, chẳng lẽ đêm nay anh địng ngủ ở bệnh viện?