Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trốn Tình - Kiều Phương Hạ

Chương 161: Đợi đến lúc gạo nấu thành cơm

Ông cụ nhà họ Lệ thấy anh thật sự bước đi, lập tức quát: “Con đứng lại đó!”

“Sợ là con đã quên thứ hai tuần sau con vẫn còn có việc đấy,con là người chịu trách nhiệm trao giải, còn Diệp Ngọc chính là khách mời trong buổi lễ đó đấy! Con bé đến tận lúc này vẫn chưa đặt vé máy bay, cũng chỉ vì chờ một câu của con đấy! Hôm nay là ông gọi con bé đến đấy, ông sợ con bận quá mà quên mất con bé nên mới gọi con bé sang đây để hai đứa thảo luận một chút!”

“Đêm nay con phải bay ra nước ngoài rồi, không có thời gian rảnh”

Lệ Đình Tuấn không cần suy nghĩ thêm một phút nào, lập tức trả lời.

“Vậy thì đúng dịp rồi, con dẫn luôn con bé đi cùng đi!” Ông cụ nói những lời này bằng giọng điệu chắc nịch, hiển nhiên.

Lệ Đình Tuấn không nhịn nổi nữa, lập tức cau mày, quay đầu lại nhìn Kiều Diệp Ngọc trước mặt.

“Con có thể tự mình sang đó” Kiều Diệp Ngọc bị Lệ Đình Tuấn nhìn chẩm chắm thì hơi hoảng trong lòng, lập tức lắc đầu, nhỏ giọng trả lời.

“Vậy thì tự cô sang đó đi” Khuôn mặt của Lệ Đình Tuấn không chút biểu cảm, lúc nói xong những lời này thì tiếp tục ra khỏi cửa.

“Ông nội..” Kiều Diệp Ngọc hơi sửng sốt, quay đầu lại nhìn ông cụ nhà họ Lệ bằng ánh mắt nhu nhược đáng thương, không biết bản thân có nên đi theo anh hay không.

Ông cụ nhà họ Lệ còn chưa lên tiếng, cô ta cũng không dám hành động khinh suất.

Ông cụ nhìn chằm chấm bóng lưng của Lệ Đình Tuấn hồi lâu.

Một lúc lâu sau, khuôn mặt dần tối sầm lại, thấp giọng trả lời: “Ông sẽ gọi người giúp con thu dọn hành lý đưa qua đó, con đi theo thắng bé”

Ông cụ vừa nói vừa vỗ nhẹ mu bàn tay của Kiều Diệp Ngọc, ẩn ý sâu xa nói: “Nhất định phải nắm chắc được cơ hội lần này! Ông tin tưởng con có thể làm được”

Kiều Diệp Ngọc đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội, Lệ Đình Tuấn không chủ động thì thực ra Kiều Diệp Ngọc có thể là người chủ động.

Đợi đến lúc gạo nấu thành cơm, Lệ Đình Tuấn không đồng ý cũng phải đồng ý thôi.

Kiều Diệp Ngọc cảm thấy có thứ gì đó được nhét vào trong tay mình, lúc cô ta cúi đầu nhìn xem thứ đó rốt cuộc là gì, thì thấy hơi kinh ngạc khi nhìn thấy nó.

Tám tiếng sau, ở nước Thanh Sơn.

Kiều Diệp Ngọc nhút nhát ngồi trên ghế trong phòng khách trong phòng tổng thống, chịu đựng ánh mắt nhìn chắm chằm của Lệ Đình Tuấn.

Cô ta không mang theo hành lý gì cả, mà đi máy bay tư nhân chúng với Lệ Đình Tuấn, ngay cả hộ chiếu cũng không mang theo. Ngoại trừ ngủ chung một phòng với anh thì không còn chỗ nào khác để đi cả.

Nhưng Lệ Đình Tuấn lại xem cô ta như không khí, từ lúc cô vào phòng cho đến giờ, Lệ Đình Tuấn chưa từng nhìn cô ta nhiều thêm một phút nào.

“Đình Tu: ô ta thận trọng gọi tên anh.

“Trên bàn là thẻ phòng của căn phòng bên cạnh” Lệ Đình Tuấn sau khi cởi áo khoác, thì trước tiên liền bước đến phòng tắm, lãnh đạm trả lời.

Kiều Diệp Ngọc ngồi trên sô pha, bây giờ cô ta cảm thấy vô cùng bối rối, cô ta đã theo anh đến tận nước Thanh Sơn, còn vào chung một phòng với anh, nhưng anh lại vẫn thờ ơ với cô ta như vậy.

Cô ta không cam lòng, cản chặt môi, nhìn bóng dáng Lệ Đình Tuấn đang cởi quần áo.

“Nếu cô muốn thì có thể tiếp tục xem tiếp, tôi không ngại đâu” Lệ Đình Tuấn lấy chiếc áo tảm dài ở bên cạnh, tiếp tục cởi quần.

Kiều Diệp Ngọc chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông không mặc quần áo, vô thức xoay mặt sang chỗ khác, không tiếp tục nhìn chẳm chăm anh nữa.

Kiều Diệp Ngọc ngây người nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Kiều Phương Hạ, bàn tay nắm chiếc điện thoại, dần dần siết chặt.

Cô ta ngẩng đầu nhìn về hướng phòng tắm.

Phòng tắm được lắp kính mờ, có thể nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đang tắm rửa ở bên trong.

Cô ta cởi áo lông đang mặc trên người, cởi luôn cả nội y, giơ điện thoại về hướng Lệ Đình Tuấn quay một đoạn clip dài khoảng mười phút, rồi gửi cho Kiều Phương Hạ.

Nhấn Mở Bình Luận