Chương 165: Quá bẩn!
Khi cô ta thu ánh mắt lại thì vừa vặn bắt gặp ánh mắt của một người trong góc phòng đang nhìn chính mình.
Kiều Phương Hạ?
kiều Diệp Ngọc khựng bước, sao một kẻ học bốn năm đại học tại trường hạng ba thấp kém bên nước ngoài lại có tư cách ngồi ở đây?
Đúng là gặp quỷ mà!
Hai người đối mắt vài giây, trong mắt Kiều Diệp Ngọc tràn đầy vẻ không dám tin.
“Tiếp theo đến lượt tôi công bố phần thưởng của ban giám khảo.
lần này. Bên phía ban giám khảo nhất trí rắng, tuy diễn viên của bộ phim này tương đối trẻ tuổi, nhưng nội dung kịch bản và kỹ năng diễn xuất của diễn viên đều vô cùng xuất sắc, hoàn toàn xứng đáng đạt được giải thưởng vinh quang lần này.”
Đúng lúc này, trên sân khấu vang lên giọng nam trầm thấp đầy sức hút.
“Kiều?” Đạo diễn nhẹ nhàng đẩy Kiều Phương Hạ: “Sẵn sàng lên sân khấu đi”
Kiều Phương Hạ thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn người đàn ông tao nhã quý phái trong bộ tây trang giày da trên đài, không ngờ người trao giải cho bọn họ lại là Lệ Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn hơi cụp mắt nhìn phong bì chứa tên bộ phim đạt giải mà nhân viên công tác đưa cho mình.
Cuối cùng, bộ phim điện ảnh đạt giải lần này là một bộ phim của nước Nguyệt Chỉ tên là “Cây Cọ”.
Trên giấy viết tên đạo diễn và tên diễn viên nam chính, nữ chính.
Lệ Đình Tuấn nhìn liếc qua, ánh mắt dừng trên tên nữ chính.
Kiều Phương Hạ! Khá lắm.
Cô phát triển ở nước ngoài tốt như thế, về nước lại cam tâm diễn vai nữ số 3.
Chỉ cần là một nữ diễn viên hết lòng với sự nghiệp thì không nên làm như vậy.
Trong mắt anh, cách làm của Kiều Phương Hạ hoàn toàn không hợp lẽ thường.
Khoảnh khắc Kiều Phương Hạ ở dưới đài đứng lên, cô lập tức cảm thấy ánh mắt của Lệ Đình Tuấn từ trên sân khấu nhìn mình chăm chú.
Cô hơi cúi mặt ra vẻ không nhận thấy, theo đạo diễn và nam, nữ chính cùng đi lên sân khấu.
Cô cố gảng đứng ở tận góc trong cùng, cũng không phát biểu cảm nghĩ khi đạt giải thưởng. Giờ phút này cô chỉ hi vọng nhanh nhanh cho xong còn chạy xuống đài, lập tức rời khỏi chỗ này mới tốt.
Ban tổ chức mang hoa ra, Lệ Đình Tuấn đưa cúp tới tay đạo diễn, sau đó nhận lấy hoa hồng dẫn chương trình đưa tới, tự nhiên bước đến trước mặt Kiều Phương Hạ.
Anh cầm hoa bằng tay trái, ý bảo Kiều Phương Hạ nhận lấy, tay phải vươn hờ bên eo cô, ý bảo cô ôm.
Kiều Phương Hạ nhìn anh, không nhúc nhích.
Trong đầu cô lúc này chỉ có hình ảnh Kiều Diệp Ngọc không mặc gì nằm trên chiếc ghế sô pha hỗn độn, còn Lệ Đình Tuấn lại đang tắm rửa.
Cô không muốn anh chạm vào mình, quá bẩn!
Đạo diễn đứng cạnh phát hiện Kiều Phương Hạ cứng ngắc khác thường, có thể nhận ra cô ấy quen biết người đứng trước mặt.
Đạo diễn cũng nhìn ra cô không muốn chạm vào Lệ Đình Tuấn, đang định điều giải giúp cô thì Lệ Đình Tuấn đã hung hăng nhét hoa vào ngực Kiều Phương Hạ, dùng tay phải ôm lấy eo cô kéo mạnh vào lòng mình!
Kiều Phương Hạ đi một đôi giày cao gót tới bảy, tám phân, suýt thì xấu mặt vì mất trọng tâm, lảo đảo hai bước mới đứng vững trong lòng Lệ Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn thoáng cúi đầu, vừa vặn đủ để thì thầm bên tai cô.
“Sau buổi lễ đến phòng tôi, giải thích rõ ràng cho tôi nghe” Anh nghiến răng thì thầm bên tai cô.
Kiều Phương Hạ muốn tránh anh lại không làm được gì.
Đến tận khi về tới vị trí của cô, bàn tay đỡ trên thắt lưng cô mới buông ra.