Chương 171: Còn có điều ẩn giấu đằng sau
“Chuyện là, vừa nãy có một quý ông đã nhờ tôi chờ tới khoảng chín giờ thì đưa nó cho cô, có điều…” Người quản lý sảnh muốn nói lại thôi, đưa cho Kiều Phương Hạ một chiếc hộp gấm màu xanh lam được thắt dải ruy băng trắng Có điều bây giờ đã gần đến nửa đêm rồi. Tâm mắt của Kiều Phương Hạ dừng trên chiếc hộp gấm đó.
“Ban đầu anh ấy dự định cầu hôn cô, còn bảo chúng tôi bố trí một ít đồ vật trong góc tối đẳng kia, nhưng mà theo tôi thấy thì hình như: anh ấy đã rời đi rồi” Người quản lý sảnh tiếp tục giải thích với Kiều Phương Hạ.
Trong góc, mọi thứ được sắp xếp rất tinh tế và đẹp đẽ, với những quả bóng bay màu trắng và xanh nhạt, trên bàn bày một bó hoa hồng trắng thật lớn được khéo léo gói lại.
Kiều Phương Hạ không lên tiếng, nhận lấy chiếc hộp gấm từ tay người quản lý sảnh. Cô mở ra, liếc nhìn, bên trong đó là một viên kim cương xanh cao cấp hình khối tựa như cục đường. Nó chính là gu của Cố Dương Hàn, kiểu dáng đơn giản và kín đáo.
Không cần người ngoài tiết lộ họ tên của anh ấy, cô cũng có thể đoán ra được răng người đó là anh Hóa ra, tối nay Cố Dương Hàn muốn cầu hôn cô.
Sau đó, danh chính ngôn thuận lấy tư cách là chồng sắp cưới để cùng cô đến tham dự bữa tiệc chúc mừng tối hôm nay. Hóa ra, anh ấy đã lên kế hoạch ổn thỏa mọi thứ cho đêm nay Thế nhưng, cô đã khiến anh ấy thất vọng.
“Làm phiền mọi người rồi” Kiều Phương Hạ gật đầu với người quản lý sảnh, khế nói ra lời cảm ơn.
Cho dù hôm nay, Lệ Đình Tuấn có không xuất hiện đi chăng nữa thì màn cầu hôn của Cố Dương Hàn cũng sế không thành công. Cô sẽ không để cho bản thân làm Cố Dương Hàn lãng phí thời gian.
Cố Dương Hàn cũng chẳng còn trẻ trung gì nữa, Kiều Phương Hạ suy nghĩ đến trong suốt mấy năm qua, dường như anh ấy chưa bao giờ có người khác giới ở bên cạnh mình, ngoại trừ những lúc có việc cụ kỳ quan trọng phải làm thì hầu như ngày nào, anh ấy đều sẽ về nhà ở cùng với cô và Ninh Nguyệt.
Cô thậm chí còn từng hỏi qua chú Thiên, rắng có phải là Cố Dương Hàn chưa tìm thấy đối tượng thích hợp nào với bản thân. Khi ấy, chú Thiên ấp a ấp úng, chỉ trả lời rằng bởi lẽ Cố Dương Hàn đòi hỏi quá cao, chẳng có được mấy người có thể được anh ấy đặc biệt yêu mến.
Mãi cho tới bây giờ, Kiều Phương Hạ mới hiểu ra được, đó là do trong lòng anh ấy đã chất chứa hình bóng một người rồi nên không muốn gần gũi với những người phụ nữ khác.
Cô thở dài, đặt chiếc nhẫn về lại chỗ cũ, một lần nữa thắt chặt ruy băng rồi nhét nó vào trong túi của mình, dự định lần sau gặp mặt sẽ trả lại cho anh ấy.
Cô lên lầu, vừa cúi đầu vừa rảo bước đến cánh cửa nhà mình thì đột nhiên cô phát hiện ra có người đang đứng đó đợi cô.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Kiều Diệp Ngọc mỉm cười, mở miệng nói trước: “Chị, chúng ta tình cờ gặp nhau ở nơi đất khách quê người, duyên phận như vậy, chị không mời em vào ngồi chơi một lát được hay sao?”
“Nằm mơ” Kiều Phương Hạ đáp lại, trên khuôn mặt không mang chút cảm xú Dứt lời, cô lấy thẻ phòng từ trong túi ra, đi đến trước cửa, quẹt thẻ rồi tiến vào.
Đang định đóng cửa, Kiều Diệp Ngọc lại mặt dày mày dạn duỗi chân ra, chặn cánh cửa lại.
“Trước khi toàn bộ sự kiên nhẫn của tôi tiêu hao hết, cô nên nhẹ nhàng mà cút khỏi tâm mắt của tôi đi” Kiều Phương Hạ lạnh lùng nhìn Kiều Diệp Ngọc chăm chú, khẽ lên tiếng.
Chỉ cần cô vừa nhìn thấy Kiều Diệp Ngọc, trong đầu sẽ không thể ngừng nghỉ mà nhớ đến cái video kia. Vô cùng buồn nôn.
Kiều Diệp Ngọc dường như không hề nghe thấy, cũng chẳng quan tâm đến thái độ chán ghét của Kiều Phương Hạ. Cô ta nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nơi khóe miệng khẽ nở một nụ cười, nói: “Thực ra, em đến đây là để nói với chị một việc.”
“Liên quan đến chuyện ba năm trước, tại sao chị lại bị xe tông, tại sao lại bị sấy thai… Chẳng lẽ từ trước tới giờ, chị chưa từng cảm thấy †ò mò hay sao?”
Kiều Phương Hạ không kìm được cau mày.
Tưởng chừng như đó là một vụ tai nạn giao thông hết sức bình thường, chẳng qua chỉ là do cô xui xẻo mà thôi.
Nhưng mà nghe Kiều Diệp Ngọc nói vậy, hình như chuyện tình năm đó, vẫn còn có điều ẩn giấu đăng sau.