Chương 193: Giọng nói mệnh lệnh
Kiều Phương Hạ không lên tiếng, ngoan ngoãn ngồi đối diện Phó Viễn Hạo.
“Chị ăn món này đi!” Đình Trung cười tủm tỉm đẩy đĩa bánh hoa quế đậu xanh đến trước mặt Kiều Phương Hạ, là Lệ Đình Tuấn nói rằng Kiều.
Phương Hạ rất thích ăn đồ ngọt.
Sáng sớm đã nhìn thấy Kiều Phương Hạ bước xuống từ trên tầng, còn có thể ăn sáng cùng với cậu, Đình Trung vô cùng thỏa mãn.
“Đình Trung rất thích cô, cũng rất ỷ lại vào cô” Phó Viễn Hạo đút cho Đình Trung ăn một ít rồi nhỏ giọng nói.
Kiều Phương Hạ nhìn Phó Viễn Hạo, cô lớn như vậy rồi, người cô sợ nhất là Phó Viễn Hạo.
Không chỉ bởi vì ông ấy luôn làm ra vẻ không tức giận, không phải vì địa vị của ông ấy trong quân đội, mà là bởi vì Lệ Đình Tuấn kính trọng ông ấy, lúc nhỏ chỉ cần nhìn thấy Phó Viễn Hạo, cô đều cảm thấy sợ hãi.
Năm nay Phó Viễn Hạo cũng đã hơn tám mươi tuổi rồi, đầu tóc.
cũng bạc hơn trước, như vậy nhìn trông có vẻ hiền hòa hơn.
“Cháu cũng rất thích Đình Trung” Cô trầm ngâm trong giây lát rồi trả lời “Thích thì tốt” Giọng điệu của Phó Viễn Hạo có vài phần khó hiểu.
Kiều Phương Hạ biết Phó Viễn Hạo rất quy củ nên cô chỉ ăn một ít rồi buông đũa, nói: “Cháu ăn no rồi, phải đến đoàn phim rồi ạ”
“Ăn ít vậy sao” Phó Viễn Hạo nhìn qua bát của cô rồi nói.
Kiều Phương Hạ nhớ rõ Phó Viễn Hạo có thói quen ăn cơm không quá tám phần no nên cô cũng vô thức ăn ít đi một chút.
Cô gật đầu và trả lời ngay lập tức: “Vâng”
Phó Viễn Hạo đặt thìa xuống, thìa va chạm vào bát và phát ra tiếng “cạch”, không quá lớn tiếng.
Kiều Phương Hạ cho rằng mình đã phá hỏng quy tắc của ông ấy, đứng trơ như tượng, nhìn về phía ông.
“Cho dù muốn lên hình đẹp thì cũng không cần phải ăn ít vậy chứ, đến con nít cũng không bế được”. Sắc mặt của ông ấy có chút không hài lòng, nói: “Ai nói cứ phải gầy mới đẹp?”
Tuy rằng Kiều Phương Hạ không gầy đến mức trơ xương, nhưng nhìn cổ tay nhỏ bé của cô, sợ là đến đũa cũng cầm không chắc, nên trong lòng ông ấy có chút bất mãn.
Giọng nói tuy rằng có chút nghiêm khắc, nhưng Kiều Phương Hạ lại nhận ra được có một chút sự quan tâm của ông ấy.
Nhưng mà, cô bế một lúc năm đứa như Đình Trung cũng không có vấn đề gì đâu.
Vô Nhật Huy ở bên cạnh nhìn bọn họ và nói: “Ông à, hàm lượng đường của mấy cái bánh ngọt này quá cao, hàm lượng calo của một miếng bánh này tương ứng với một bát cơm, ăn nhiều sẽ rất dễ béo”
Phó Viễn Hạo nhìn một lượt trên bàn, vì Đình Trung thích ăn, nên sáng nay ông ấy chuẩn bị hơi nhiều bánh ngọt.
“Ăn thêm cái bánh đi” Ông ấy nhíu mày, trầm giọng nói với Kiều Phương Hạ.
Giọng điệu mang theo vài phần mệnh lệnh.
Kiều Phương Hạ nghĩ một lát, vẫn nghe lời cầm bát đũa lên, gắp thêm một chiếc bánh bỏ vào bát.
Phó Viễn Hạo nhìn cô ăn xong rồi, mới hài lòng nói: “Đi đi”
Nếu Kiều Phương Hạ có lịch quay phim thì phải dậy lúc bốn năm giờ sáng, nếu như tắc đường hay xảy ra sự cố, đi đi về về cũng mất gần hai hoặc ba tiếng, nên cô cần phải dậy sớm hơn, cũng không được ngủ nữa.
“Hôm nay không được đâu” Kiều Phương Hạ nói.
Đình Trung bĩu môi, dáng vẻ tủi thân nhìn cô.
*Đợi có thời gian, chị sẽ đến thăm em” Kiều Phương Hạ mềm lòng, do dự một lát rồi nhẹ nhàng nói với cậu.
Lúc này Đình Trung mới miễn cưỡng gật đầu.