Chương 217: Di chứng để lại khi bị khó sinh
Kiều Phương Hạ rơi xuống nước, sau đó cô vội vàng bơi ra chỗ khác, cách xa chỗ anh đang đứng.
Lệ Đình Tuấn đứng từ trên cao rồi cụp mắt nhìn chằm chằm vào.
cô, anh bắt đầu cởi quần áo trên người mình ra. Lúc này, Kiều Phương Hạ mới thấy tiếc nuối, hối hận, nếu vừa nãy cô mềm mỏng, nghe lời hơn một chút, thì nói không chừng anh đã tha cho cô rồi.
Cô hiểu rất rõ tính cách ưa mềm ghét cứng của Lệ Đình Phong.
Anh cởi hết quần áo và chỉ để lại một chiếc quần con, sau đó anh bước từng bước xuống nước, Kiều Phương Hạ lập tức trở nên bối rối không biết phải nhìn đi đâu.
“Đến đây” Anh thấp giọng nói với cô.
Kiều Phương Hạ đắn đo một lúc rồi cô dè dặt bơi đến bên anh, nhíu mày nói: “Em mệt thật mà”
Lệ Đình Tuấn cũng không nói là tối nay sẽ ăn cô, anh chỉ trêu cô một chút thôi, anh biết cơ thể cô sẽ không chịu nổi.
Nếu anh thật sự muốn thì vừa rồi đã không để cô ngủ khi hai người vẫn ở trong xe rồi.
Anh kéo chiếc khăn tắm lớn bên cạnh choàng lên vai cô, sau đó tiện tay kéo cô vào lòng rồi để cô ngồi lên đùi mình.
Kiều Phương Hạ ngoan ngoãn không giãy giụa nữa, mặt cô bị làn nước nóng phả lên đến mức đỏ bừng, cô vẫn chẳng dám động đậy khi ở trong lòng anh.
Bàn tay Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng xoa lên vết thương lúc trước của cô qua lớp khăn tắm theo chuyển động xoay tròn.
Vết chỉ khâu trước đây đã hình thành nên một vết sẹo nhỏ khoảng một cm, anh có thể cảm nhận được nó qua lớp khăn tắm. Ngâm mình trong suối nước nóng sẽ đẩy nhanh quá trình hồi phục vết thương cho cô, vì vậy anh đã nảy ra ý định sẽ đưa cô đến đây vào mấy ngày trước.
“Kiều Phương Hạ” Anh khẽ gọi tên cô rồi thở dài.
“Em nói xem, anh phải làm thế nào mới giữ được em đây”
Nếu tính cách của cô không mạnh mẽ như vậy, nếu cô thùy mị, nhẹ nhàng hơn thì chắc chản bọn họ sẽ không phải đi đến bước đường như ngày hôm nay rồi Lúc cô bỏ rơi Đình Trung, anh đã nghĩ nhiều năm qua hẳn cô chẳng đau khổ chút nào. Cô không chỉ giúp mẹ mình ăn cây táo, rào cây sung, mà còn nhãn tâm vứt bỏ đứa con trai của hai người.
Trên đời này không có người phụ nữ nào nhãn tâm bằng Kiều Phương Hạ cả.
Kiều Phương Hạ dựa vào vai anh, cô không ngẩng đầu nhìn.
Cô cũng từng nghĩ đến việc sẽ bù đắp mối quan hệ của hai người.
Vài tháng đầu sau khi ra nước ngoài, cô như đứng trước bờ vực suy sụp, bệnh tự kỉ gần như có thể tái phát bất cứ lúc nào và cô không thể sống thiếu Lệ Đình Tuấn.
Nhưng, là anh không cần cô trước, là anh ruồng bỏ cô, là anh không quan tâm cô sống chết ra sao, anh không hề quan tâm đến đứa con của hai người, làm sao cô có thể quên được những điều đó chứ?
Anh thì hay rồi, không những có con với người phụ nữ khác mà anh còn hết mực chiều chuộng người ta. Anh không hề cảm thấy ăn năn, áy náy khi nghĩ đến cái chết của họ.
Anh có thể thấy điều đó không quan trọng, nhưng cô thì không.
“Đã quá muộn để nói những lời này rồi” Kiều Phương Hạ khế cười rồi nhỏ giọng nói.
Bàn tay đang xoa vết thương trên lưng cô của Lệ Đình Tuấn bỗng khựng lại.
“Anh có biết tại sao tháng trước em lại chảy nhiều máu đến vậykhông?” Kiều Phương Hạ ngước lên nhìn Lệ Đình Tuấn một cách bình thản.
“Đó là di chứng để lại khi bị khó sinh”
Cô nói bằng giọng điệu thờ ơ, hờ hững.
Mí mắt Lệ Đình Tuấn khẽ giật giật, anh nhìn cô rồi không nói lời nào.
Cô cũng muốn biết vốn dĩ anh rất yêu thương Đình Trung, vậy có bao giờ anh buồn vì con trai không nhớ ra mình không.
Lệ Đình Tuấn im lặng nhìn Kiều Phương Hạ, sau đó anh thấp giọng hỏi: “Tháng nào đến kì cũng đau à?”
Kiều Phương Hạ thở dài, không trả lời.