Chương 219: Chẳng thèm quan tâm đến những thứ khác nữa
Cô nhìn tên biệt thự, đây có vẻ là một khách sạn nghỉ dưỡng suối nước nóng cao cấp do nhà họ Lệ phát triển.
Sau khi Lệ Đình Tuấn nói chuyện điện thoại xong, anh chỉ cần đi vài bước là đã có thể đuổi kịp rồi sóng vai đi bên cạnh cô, lúc này đột nhiên lại có một cuộc điện thoại gọi đến.
Anh nhíu mày rồi không chịu được mà cầm điện thoại lên bắt máy, tay còn lại thì nằm chặt tay của Kiều Phương Hạ kéo cô về phía nhà ăn.
Thực ra điều này dường như đã trở thành một thói quen rồi. Kiều Phương Hạ nhớ trước đây anh cũng thường kéo cô đi dạo, nhưng vì chân ngắn nên cô chỉ bước từng bước chậm rãi, còn anh thì lướt đi như một cơn gió, nên cô phải chạy bước nhỏ thì mới có thể đuổi kịp anh.
Cô vô thức muốn rút tay về nhưng lại bị Lệ Đình Tuấn quay đầu lườm cô một cái.
Kiều Phương Hạ và anh nhìn nhau, thôi cô cứ yên phận vậy.
Lệ Đình Tuấn dắt Kiều Phương Hạ bước vào nhà ăn, sau đó có người đang huýt sáo, Kiều Phương Hạ nhìn anh ta thì chợt nhận ra là mình cũng quen biết người này. Hình như người này ở trong ký túc xá lúc Lệ Đình Tuấn còn học đại học.
“Phương Hạ” Trong chớp mắt người đàn ông đã nhận ra Kiều Phương Hạ, anh ta gọi cô với nụ cười nở trên môi.
Kiều Phương Hạ kinh ngạc, không ngờ đối phương vẫn còn nhớ cô, vốn dĩ bọn họ chỉ gặp cô hai ba lần thôi mà, hình như người này tên là Thẩm Viên Quân thì phải?
“Đúng lúc mọi người đều dậy hết rồi, anh Lệ, anh cố ý muốn khoe cô vợ nhỏ của mình với mọi người đúng không?” Thẩm Viên Quân nói đùa.
Lệ Đình Tuấn nói chuyện điện thoại xong thì cất điện thoại vào túi, sau đó anh thờ ơ nhìn Thẩm Viên Quân: “Nếu không thì sao?”
Đêm qua Kiều Phương Hạ thật sự rất mệt, vì vậy Lệ Đình Tuấn cứ để cô ngủ luôn, nên anh vẫn chưa giới thiệu với bọn họ.
Anh và Kiều Phương Hạ sắp đi lĩnh chứng mà, cho bọn họ nhìn một chút cũng không có gì là không được.
“Việc này hành hạ trái tim của một cẩu độc thân như tôi lắm đấy”
Thẩm Viên Quân ôm ngực khó chịu trả lời.
Lệ Đình Tuấn kéo Kiều Phương Hạ đến ngồi đố Viên Quân, anh thấp giọng hỏi Kiều Phương Hạ: “Em muốn ăn gì?”
“Cháo trắng với trứng gà” Kiều Phương Hạ suy nghĩ một lúc rồi trả lời “Sao không hỏi tôi?” Thẩm Viên Quân bị gạt sang một bên không cam lòng nói.
“Tay chân cậu gãy hả, không thể tự lo cho mình hay gì? Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh đợi cậu hơi bị lâu rồi đấy, cậu câm đúng không?” Lệ Đình Tuấn tàn nhãn đáp lại.
Lúc này Kiều Phương Hạ mới nhớ ra, đây là buổi tụ tập của những người bạn đại học có mối quan hệ thân thiết với Lệ Đình Tấn. Thông thường thì mỗi năm sẽ tổ chức một lần, lần trước anh cũng tham gia, vì vậy chắc là lần này nhân dịp kỷ niệm trăm năm thành lập trường nên mới tố chức tụ tập.
Vài người bạn lần lượt bước đến, hầu hết bọn họ đều nhận ra Kiều Phương Hạ, nhìn thấy Kiều Phương Hạ ngồi cạnh Lệ Đình Tuấn như vậy, trong lòng bọn họ cũng ngầm hiểu được “Sao mấy năm trước cậu không dẫn cô ấy theo?” Có người hỏi anh.
*Cô ấy ra nước ngoài du học” Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng đáp.
Kiều Phương Hạ liếc anh, còn Lệ Đình Tuấn hơi ngả người ra sau, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh lấy khăn ăn lau đũa giúp cô.
Hầu hết sinh viên của trường đại học Quốc Hồ đều không phải dân địa phương, nếu Lệ Đình Tuấn không nói thì bọn họ cũng không biết về nhà họ Lệ là chuyện hết sức bình thường.
“Bảo sao mấy năm nay cậu chỉ có một mình” Mấy người bên cạnh cười nói “Tha thiết chờ đợi cô vợ nhỏ của mình trở về, vì tình yêu mà có thể tha thứ tất cả”
Lệ Đình Tuấn nhoẻn miệng cười rồi quay đầu nhìn Kiều Phương Hạ.
Anh vừa vui đùa nói chuyện cùng người khác vừa nhẹ nhàng sờ tóc cô, sau đó anh cúi xuống hôn lên trán cô.
Kiều Phương Hạ đang cúi đầu bỗng dừng động tác gõ chữ lại trong vài giây.