Chương 224: Như con sói đói
Bữa tiệc ngày hôm qua, cô ta như một người đứng đầu, giúp anh sắp xếp mọi thứ. Trước khi anh xuất hiện cùng Kiều Phương Hạ, cô ta vinh dự, tự hào bao nhiêu thì sau đó cô ta đáng thương, ê chề bấy nhiêu.
Tại sao anh cho cô ta hi vọng rồi lại chà đạp lên lòng tự trọng của côta?
“Nếu tôi là cô, tôi sẽ chọn cách rời khỏi đây, ít ra thì cũng đi thay một bộ quần áo sạch sẽ hơn” Một giọng nói bình thản vang lên sau lưng cô ta.
Tô Minh Nguyệt ngoái đầu nhìn, là Phó Nhiên.
“Chứ không phải đứng đây, tự chuốc lấy nhục nhã. Giữ lại chút thế diện cho chính mình không tốt à?” Phó Nhiên nhướn mày nhìn cô ta, tiếp tục nói “Phong cảnh nơi đây đẹp như vậy, ra ngoài đi dạo tốt hơn việc ở lì trong phòng đấy”
Tô Minh Nguyệt hậm hực nhìn Phó Nhiên, quay người đi về phòng Phó Nhiên nhìn theo bóng cô ta, khế nhếch miệng cười.
Lệ Đình Tuấn này thật quá đáng sợ, như con sói đói vậ Khoảng nửa giờ sau, Lệ Đình Tuấn thấy biếu cảm của Kiều Phương Hạ như đang khóc, anh cúi đầu hôn lên môi cô, từ từ dừng lại.
Anh ôm lấy lưng cô, một hai phút sau mới khẽ hỏi: “Đau lưng lắm à”
Nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, Kiều Phương Hạ cần cần môi, lắc đầu.
Lần này đỡ hơn lần trước nhiều, nhưng vẫn đau.
Lệ Đình Tuấn ôm cô vào lòng, lấy chăn phủ lên người cô, võ về: “Anh sẽ nghĩ cách”
Đây là di chứng để lại khi cô sinh con cho anh, anh phải chịu một phần trách nhiệm, cô đau, anh cũng thấy đau lòng.
Buổi tối hôm qua, lúc ngồi ngâm mình trong suối nước nóng nghe cô nói cô đau đến mức nào, Lệ Đình Tuấn đã tha thứ cho cô ngay lập tức, tha thứ cho.
việc cô ăn cây táo, rào cây sung, tha thứ cho việc cô hãm hại người khác, tha thứ cho việc cô bỏ rơi đứa con trai của mình.
Tất cả chỉ còn lại sự đau lòng.
Kiều Phương Hạ mơ màng, lại được anh võ về nên ngủ thiếp đi trong lòng anh lúc nào không biết.
Lệ Đình Tuấn quan sát cô, chăm chú dõi theo từng nhịp thở đều đặn của cô.
Lúc này anh mới yên tâm buông cô ra.
Anh vào phòng tắm, xối nước lạnh lên người, tắm rửa cho sạch sẽ, tỉnh táo.
Vừa đẩy cửa phòng bước ra ngoài đã thấy Phó Nhiên ngồi uống trà dưới hành lang cách đó không xa.
Hai người nhìn nhau.
“Cô ấy đau lưng” Lệ Đình Tuấn nhíu mày, khoác chiếc áo khoác ngoài rồi đi đến chỗ Phó Nhiên.
“Cậu cũng thật là..” Phó Nhiên cười cười đáp lại.
Đương nhiên Lệ Đình Tuấn có lý do của riêng mình.
nhỏ đến lớn bảo được Lệ Đình Tuấn gọi anh ta một tiếng “chú” còn khó hơn lên trời.
Lệ Đình Tuấn quay sang, lạnh lùng nhìn anh ta.
“Được rồi, tôi lại vạ miệng rồi” Phó Nhiên sờ sờ chóp mũi một cách gượng gạo.
Như thể Lệ Đình Tuấn mới là chú của anh ta, còn anh ta là cháu của Lệ Đình Tuấn vậy.