Chương 231: Di chứng khó sinh
Bên người cô không có một người phụ nữ lớn tuổi đáng tin cậy nói cho cô biết phải làm như thế nào ở cữ, hơn nữa chuyện này, cô dù thế nào cũng không thể mở lời được, cũng chưa từng có điều trị ở bệnh viện.
Hơn nữa, nước ngoài cũng không ở cữ như vậy.
Kiều Phương Hạ thầm suy nghĩ vài giây, gật đầu trả lời: “Đúng, tôi đã luyện tập sau đó.”
Thầy Tôn lắc đầu, nói: “Làm bậy! May mắn là cô còn trẻ, nếu như: cố hơn ba mươi tuổi mới đến khám, sẽ không có biện pháp chữa trị”
Lệ Đình Tuấn bên cạnh im lặng, nhưng mà con mặt buông xuống tập trung nhìn Kiều Phương Hạ.
“Uống thuốc phối hợp châm cứu, uống thuốc trên cơ bản không thể gián đoạn, có thể trực tiếp làm thành viên, mỗi ngày đều mang theo bên người uống, nếu châm cứu, một tuần một lần, có thể chứ?” Thầy Tôn tiếp tục hỏi.
Kiều Phương Hạ gật đầu: “Có thể”
“Còn có..” Thầy Tôn đang nói chuyện, nhìn thấy cổ Kiều Phương Hạ, có chút xấu hổ mà hướng anh mắt nhìn Lệ Đình Tuấn.
“Gần đây sẽ không chung phòng, chờ sau khi đợt trị liệu bệnh trạng giảm bớt mới được, bằng không thì tổn thương trên trở thể cô không thể khỏi.
Lệ Đình Tuấn không lên tiếng.
Đợi đến khi thây Tôn mở đơn thuốc, cùng Phó Nhiên cùng nhau đi ra ngoài, Lệ Đình Tuấn với vẻ mặt phức tạp mà ngồi đối diện Kiều Phương Hạ.
Là lỗi của anh ta, nếu không đưa cô đến nước ngoài, sẽ không xảy ra chuyện này.
Cô vì để sinh Đình Trung, chịu nhiều đau khổ như vậy, mấy năm nay cũng đều là một mình chịu dựng hậu quả.
Lệ Đình Tuấn không đợi cô mở lời nói cái gì, tay ôm cô vào trong lòng, sau một hồi lâu, thấp giọng nói: “Về sau sẽ không”
Anh sẽ không cưỡng ép cô chung phòng nữa, sẽ không lại khiến cô chịu đựng đau khổ như vậy.
Đúng như Kiều Phương Hạ mắng anh ta, anh ta cảm thấy mình hoàn toàn là tên khốn nạn.
Lệ Đình Tuấn nhận được một thông báo hội nghị khẩn cấp, buổi tối liền mang Kiều Phương Hạ về đoàn phim.
Kiều Phương Hạ xuống xe, nhìn thấy biển số xe màu trắng chói lọi, suy nghĩ một chút, lại quay đầu đi đến bên cạnh Lệ Đình Tuấn, qua ô cửa số xe nhẹ giọng nói với anh: “Về sau không cần dùng chiếc xe như vậy đến đón em”
“Thật sự quá chú ý” Suy nghĩ chút, lại nói thêm câu nữa.
Cô không muốn luôn bị bao vây như lần trước.
Lệ Đình Tuấn hiểu cô là muốn khiêm tốn chút, không ở đoàn phim gây chuyện. Anh cũng hy vọng cô có thể an phận chút, diễn chút vai nhỏ mà thôi, không có cảnh hôn và cảnh thân mật.
Suy nghĩ chút, nói: “Được”
Kiều Phương Hạ ở trên cửa số xe, anh ta nói xong, cúi đầu họp tiếp, trề môi, nói: “Đi đi, lần sau dùng Mercedes đến đón em”
Kiều Phương Hạ nghe anh chịu nhượng bộ, lúc này mới an tâm, quay người đi đến khách sạn đoàn phim.
Lệ Đình Tuấn nhìn chăm chằm mấy câu nói đó một hồi lâu.
Sau một lúc, khóa màn hình, ngước mắt, nhìn phía cửa sổ phòng Kiều Phương Hạ đã sáng đèn.