Chương 257: Bị thương?
“May cho mày là ly café này không hắt lên mặt Phương Hạ, nó mà hắt lên mặt cô ấy thì tao nói cho mày biết mày xong đời rồi!” Đường Nguyên Khiết Đan chỉ thẳng vào mặt Kiều Diệp Ngọc lớn tiếng nói: “Bà đây cào cho rách cái mặt nhỏ của mày ra cho mày thành quái vật!”
“Bỏ đi” Kiều Phương Hạ túm chặt lấy Đường Nguyên Khiết Đan còn đang giơ nanh múa vuốt muốn tiếp tục đánh Kiều Diệp Ngọc, cau mày thấp giọng nói: “Chúng ta trở về đi, không cần chấp nhặt với cô ta nữa”
Kiều Diệp Ngọc bị đánh đến ngu người, trơ mắt há mồm nhìn hai người đứng trước mặt mình kẻ xướng người họa.
Kiều Phương Hạ nháy mắt khống chế Đường Nguyên Khiết Đan, quay đầu lại nói với Kiều Diệp Ngọc: “Em đi đi”
Vừa dứt lời, cô ghé bên Kiều Diệp Ngọc, dùng giọng nói chỉ có hai người mới nghe thấy được nói với cô ta: “Cái này gọi là lý thuyết nạn nhân, em đã hiểu chưa?”
Kiều Diệp Ngọc sửng sốt một lát, bỗng nhiên hiểu ra.
“A!” Kiều Diệp Ngọc nhìn theo bóng dáng hai người bọn họ rời đi, nhìn thấy ánh mắt của mọi người xung quanh tràn đầy vẻ khác thường đang nhìn cô ta, ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ, cô ta không nhịn được giậm chân ở trong sảnh lớn khách sạn, điên cuồng gào lên.
Tại sao? Tại sao sau khi Kiều Phương Hạ trở về từ nước ngoài lại giống như biến thành một người khác, tại sao mỗi một lần cô ta đều thua trong tay người phụ nữ này?
Rõ ràng hôm nay cô ta đã sắp xếp tất cả các kế hoạch ổn thỏa, mỗi một công đoạn cô ta đều sắp xếp rất kỹ càng.
Bảo vệ đứng một bên chỉ cảm thấy người phụ nữ ác độc này khiến cho người ta chán ghét đến cực điểm, lập tức tiến lên nói: “Cô mau đi đi, đừng có mà ở đây khóc lóc om sòm nữa, ảnh hưởng đến khách hàng khác! Cô cũng biết những người đến đây ở chỗ chúng tôi đều là người rất có địa vị!”
Lần đầu tiên trong cuộc đời này của Kiều Diệp Ngọc bị người ta đuổi đi, ở bên cạnh lại có nhiều người nhìn như vậy, cô ta chỉ cảm thấy mặt mũi đã mất sạch “Buông tôi ra! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!” Kiều Diệp Ngọc hét toáng lên.
Hai người Kiều Phương Hạ và Đường Nguyên Khiết Đan đã vào trong thang máy nghe được tiếng la hét của Kiều Diệp Ngọc ở bên ngoài, Đường Nguyên Khiết Đan không nhịn được lấy điện thoại ra, hung dữ nói: “Em đây sẽ giúp cô ta báo cảnh sát, để cho cô ta nếm thử một chút thế nào là đòn hiểm của chủ nghĩa xã hội”
Nếu như Kiều Diệp Ngọc đã chủ động đưa ra yêu cầu vậy thì cô ấy sẽ giúp cô ta được toại nguyện như ý!
Nửa tiếng sau, quả nhiên xe tuần tra ở gần đó đã chạy tới.
Kiều Diệp Ngọc đang tranh cãi kịch liệt với bảo vệ, nghe thấy có cảnh sát tuần tra đi vào, mặt cô ta đã đen sì sì.
Kiều Phương Hạ đứng trước khung cửa số nhìn chấm chẵm vào xe tuần tra thấp thoáng ở dưới, nói với Đường Nguyên Khiết Đan đứng ở một bên: “Em nói Thẩm Viên Quân mặt dày, anh ta và người phụ nữ này so với nhau thì tính là gì?”
“Bản chất của hai người này không giống nhau, Kiều Diệp Ngọc hoàn toàn là đứa hèn hạ không biết xấu hổ” Đường Nguyên Khiết Đan liếc mắt xem thường, bỏ vào trong miệng một chùm nho xanh.
Sau khi nhai mấy miếng, cô ấy lại phồng má tiếp tục nói tiếp không rõ lời: “Thẩm Viên Quân mặt dày kiểu mồm mép tép nhảy không tha cho người khác, thích tự dát vàng lên mặt mình “
Kiều Phương Hạ đoán chừng đợi một lát nữa sẽ có người tìm mình xuống ghi chép khẩu cung gì đó, cô sửa soạn lại một chút, chuẩn bị đi xuống.
Đúng vào lúc này, di động đặt ở một bên bỗng nhiên vang lên.
Kiều Phương Hạ cầm lên nhìn thoáng qua, là cuộc gọi video của Lệ Đình Tuấn gọi tới.
Cô suy nghĩ một chút rồi giơ tay ấn nhận cuộc gọi.
“Kiều Diệp Ngọc tìm em à?” Lệ Đình Tuấn dựng thẳng điện thoại di động lên trước cái cốc, vừa gõ cái gì đó trên máy tính, anh vừa thấp giọng hỏi Kiều Phương Hạ.
Cô còn chưa nói câu nào, sắc mặt Lệ Đình Tuấn đã tối sầm lại.
“Chuyện này anh sẽ giải quyết, em không cần phải xen vào nữa”
Anh nói xong câu này, lập tức ngắt cuộc gọi video.