Chương 27: Một người bạn
“Cô nói đi cô có muốn sao trên trời, tôi cũng có thể tìm cách viết tên của cô lên” Đường Minh Kỷ không thèm suy nghĩ đã trả lời.
Kiều Phương Hạ đã sớm quen với người mồm mép như Đường Minh Kỷ, chỉ coi như không nghe thấy, hỏi ngược lại: “Gần đây Kiều Diệp Ngọc có hợp tác với công ty các anh sao?”
“Qủa thật có một bộ phim, hai ngày trước đã định rồi, vốn dĩ đã định được nữ chính.”
Ngoại trừ việc Lệ Đình Tuấn thích Kiều Diệp Ngọc, chỉ có một cách giải thích như vậy.
“Cô nghiêm túc không? Để cô ta đi sao?” Đường Minh Kỷ ngẩn ra mấy giây, hỏi ngược lại cô.
Kiều Phương Hạ và Đường Minh Kỷ nhìn nhau, không lên tiếng Gô đột nhiên nhớ đến một số chuyện trước đây, Lệ Đình Tuấn đã từng cứu Kiều Diệp Ngọc một mạng, có lẽ bắt đầu từ lúc đó, hai người này đã thích nhau rồi.
Vậy thì cho dù Lệ Đình Tuấn vì Kiều Diệp Ngọc làm bao nhiêu chuyện khoa trương cũng đều không có gì ngạc nhiên.
“Tôi giống như đang nói đùa sao?” Cô cười nhẹ, hỏi ngược lại Đường Minh Kỷ.
Mặc dù Đường Minh Kỷ không biết quá khứ của Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn, nhưng ít nhiều gì cũng nghe thấy chuyện liên quan đến Kiều Phương Hạ và nhà họ Lệ, hơn nữa, vừa rồi Kiều Diệp Ngọc ở trong đại sảnh công ty, ở trước mặt bao nhiêu người sỉ nhục Kiều Phương Hạ.
“Có thế, tôi tìm một lý do thích hợp cho cô ta đi” Đường Minh Kỷ không hề do dự, đồng ý luôn.
“Cảm ơn” Kiều Phương Hạ không hề khách sáo trả lời.
“Còn có chuyện thứ hai. Tôi muốn biết cổ phần của tôi ở tập đoàn Thiên Hoàng có thể nhận được tiền khấu đổi…”
Vừa nói được một nửa, ngoài cửa đột nhiên có người gõ cửa “Tổng giám đốc, anh Lệ đã đến rồi.” Thư ký ở bên ngoài thấp giọng nói.
Đường Minh Kỷ vô thức quay đầu, nhìn Kiều Phương Hạ, nhướng mày: “Nếu như cô nói trước với tôi rằng hôm nay cô sẽ đến, có lẽ sẽ không trùng hợp gặp người nhà họ Lệ thế này rồi”
Kiều Phương Hạ nhìn qua cánh cửa mờ, nhìn thấy bóng hình một nhóm người ở bên ngoài, mơ hồ có thể nghe thấy giọng nói của Lệ Đình Tuấn truyền đến. Cập nhật tại Тrцуeл.оne mong cả nhà qua đọc khích lệ nhé!
“Xin lỗi anh Lệ, tổng giám đốc của chúng tôi mong anh chờ mấy phút, đúng lúc anh ấy đang có khách.”
Lệ Đình Tuấn mặt vô biểu tình, nhìn về phía phòng làm việc của Đường Minh Kỷ.
Cửa sổ phòng làm việc của Đường Minh Kỷ vẫn luôn mở.
‘Vừa rồi khi anh đến, nghe thấy giọng nói của Kiều Phương Hạ.
“Không sao, tôi sẽ đợi.”
Kiều Phương Hạ nghe thấy Lệ Đình Tuấn nói một câu như vậy, đám đông vây quanh anh run lên, không dám động đậy.
Cô nhìn về phía anh, không nói lời nào.
Trong ngoài trong làm việc, đồng thời chìm vào yên tĩnh.
“Hay là… tôi đi họp với bọn họ trước, cô tìm cơ hội rời đi”
Minh Kỷ, đột nhiên thấp giọng nói.
“Một người bạn, vừa mới về nước” Đường Minh Kỷ tùy ý cười ngại ngùng, hàm hồ trả lời