Chương 32: Là anh chán ghét tôi
Lúc nãy Đường Minh Kỷ nói sẽ đến đây nên cô mới để cửa Một lúc lâu sau không thấy bất cứ một tiếng động nào vang lên, Kiều Phương Hạ mới nhận ra có gì đó không đúng.
Cô quay đầu lại liền thấy cách cô vài bước chân là Lệ Đình Tuấn, anh dựa vào tường, sắc mặt vô cảm nhìn cô.
Mặc dù đã chuẩn bị trước tâm lý nhưng khi nhìn thấy anh Kiều Phương Hạ kinh ngạc đến giật nảy người, theo phản xạ lùi lại vài bước.
“Nhìn thấy tôi thất vọng lắm hả?” Trong mắt Lệ Đình Tuấn liền hiện lên một tia châm chọc, nhếch môi nói.
Kiều Phương Hạ không biết anh đến từ khi nào.
Trong trí nhớ của cô, Lệ Đình Tuấn đi lại không hề phát ra một tiếng động nào, phòng tắm của khách sạn được thiết kế theo phong cách cởi mở, vừa rồi khi cô đứng bên bồn rửa tay, nói không chừng anh đã nhìn thấy nội dung trên điện thoại của cô.
Thậm chí có thể anh đã nghe thấy đoạn tin nhản thoại mà cô gửi cho King.
Cô im lặng vài giây, sau đó nhỏ giọng nói: “Mời anh ra ngoài”
Lệ Đình Tuấn dường như không nghe thấy những gì cô nói, chỉ bật cười khúc khích: “Thực ra tôi rất tò mò không biết Đường Minh Kỷ trả lương cho cô theo từng đêm, hay là bao cô theo tháng, theo năm.”
Trả lương?
‘Vậy nên anh tưởng rằng cô nhận làm cái loại chuyện đó sao?
Anh coi cô là cái gì chứ?
Kiều Phương Hạ không khỏi nhíu mày, cô chỉ về phía cửa phòng, trầm giọng nói: “Tôi nói lại lần nữa, mời anh ra ngoài”
Cô chưa kịp rút tay lại thì đã bị nảm chặt một cách thô bạo, sau đó Lệ Đình Tuấn ấn chặt cô vào tường.
Toàn thân Kiều Phương Hạ bị anh khống chê, nhưng bàn tay của cô không chút do dự tát mạnh vào mặt anh.
Một âm thanh vang lên, gương mặt Lệ Đình Tuấn đỏ ửng.
Anh không hề né tránh cái tát đó, chỉ nhìn chẳm chằm vào cô, ngang ngạch đón nhận cái tát từ cô.
Kiều Phương Hạ nhìn thấy gương mặt của anh bị cô tát đến rỉ cả máu, nhất thời sững sờ.
“Nếu như cô muốn trả nợ cho An Phương Diệp, chẳng phải tôi đáng giá hơn Đường Minh Kỷ sao?” Đáy mắt Lệ Đình Tuấn hiện lên vẻ giễu cợt, nhìn thẳng vào cô ở dưới, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ.
“Ba mươi tỷ một lân đủ chưa?”
Trước đây Lệ Đình Tuấn không giống như vậy.
Tính cách anh vừa lạnh lùng vừa thâm độc, nhưng anh chưa bao giờ nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy, cũng sẽ không bao giờ ép cô làm những điều cô không muốn.
Vì quá đau đớn nên gương mặt cô trắng bệnh, không biết làm gì khác ngoài nhìn anh.
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi nhìn đến phát chán rồi” Anh hít sâu một hơi, trâm giọng nói.
Bàn tay cầm tay cô của anh lại tăng thêm vài phần sức mạnh Kể từ khi Kiều Phương Hạ bước vào nhà họ vào năm cô sáu tuổi, liền thường xuyên dùng ánh mắt vô tội đó nhìn anh, mãi cho đến khi anh biết được rằng, đó hóa ra chỉ là kế hoạch của hai mẹ con cô, tỏ vẻ ngây thơ vô tội để tiếp cận anh, từng chút một phá vỡ tuyến phòng thủ của anh, để rồi chiếm đoạt thứ mà bọn họ muốn.
Khuôn mặt Kiều Phương Hạ càng ngày càng trắng bệch.
Thật lâu sau, cô mới run rẩy lên tiếng: “Không phải anh chán ghét cách anh nhìn tôi, mà là chán ghét tôi.”
Để có thể bước vào trái tim của một ác quỷ quả thực rất khó, Kiều Phương Hạ đã bỏ ra mười sáu năm cũng không làm được.