Chương 36: Tôi chính là người nhà của bé
Kiều Phương Hạ sững người, không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, hơn nữa trẻ con đánh nhau ở trường, lẽ ra nhà hiệu trưởng phải liên lạc với nhà họ Lệ chứ.
“Tôi chính là người nhà của bé” Cô suy nghĩ một chút rồi trả lời một cách mơ hồ.
Hiệu trưởng gật đầu nói tiếp: “Chuyện là thế này, Lệ Đình Trùng nhà chị ở sân tập thể dục vào giờ ra chơi bỗng nhiên đánh hai bạn cùng lớp, sau đó những bạn khác có chạy đến can ngăn nhưng cũng bị đánh. Bất kể lý do của việc này là gì, thì bé động tay đánh bạn trước cũng nên nói xin lôi.”
Kiều Phương Hạ liếc mắt nhìn xung quanh, ngoại trừ Đình Trung ra còn có sáu đứa trẻ khác.
Cô không khỏi nhíu mày: “Một đánh sáu? Các cô chắc chứ?”
“Thằng nhóc này không biết học được thủ đoạn độc địa ở đâu, hết móc mắt lại đá vào hạ bộ của bạn, thế thì một đánh sáu có gì mà lạ? Mắt con trai tôi suýt nữa bị chọc mù rồi đấy”
Người đàn ông hung dữ hét lên đầy giận dữ.
“Hơn nữa đây cũng không phải lần đầu. Con trai cô lúc nào cũng hầm hè rình đánh bạn thôi.”
Cũng không có gì quá ngạc nhiên, những chiêu thức này chắc chắn là do Lệ Đình Tuấn dạy cho Đình Trung, tấn công vào những bộ phận dễ bị tổn thương nhất.
Nhưng Kiều Phương Hạ tin răng, Đình Trung sẽ không vô duyên vô cớ ra tay đánh bạn.
Kiều Phương Hạ không muốn để Đình Trung nghe thấy những lời chỉ trích vô nghĩa từ đám người đó, cô không nói tiếng nào, Đình Trung vẫn còn đang khóc, đợi cậu bé nín rồi nói chuyện sau vậy.
Cô đứng dậy, bế Đình Trung về phía hành lang và ngồi xuống.
Bên ngoài trời đang nắng gắt, khuôn mặt đứa trẻ đỏ bừng vì phải phơi nắng, cô lo lắng cậu bé sẽ bị say nắng cộng thêm cảm xúc bất ổn mà xảy ra chuyện.
Đình Trung ngồi trong lòng cô một lát, hai má đã bớt đỏ, tâm trạng cũng bình ổn trở lại, chỉ còn tiếng thút thít khe khế.
lấy lời Cô trầm mặc một lúc, xem ra chuyện không có mẹ đã dẫn đến bóng ma tâm lý rất nghiêm trọng cho Đình Trung.
Cô đặt Đình Trung xuống mặt đất, năm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, xoay người, bước về phía mấy phụ huynh kia.
“Thế nào? Còn không chịu xin lỗi sao?” Người đàn ông cao lớn tức giận hỏi.
“Lệ Đình Trung là con ngoài gía thú, không có mẹ. Tôi muốn biết rẵng, liệu có phải các người ở nhà dạy con cái mình ăn nói như vậy không?” Kiều Phương Hạ chỉ bình tĩnh nhìn chảm chằm vào người đàn ông.
“Tôi… đừng có ăn nói hàm hồ” Người đàn ông đảo mắt né tránh, rụt cổ đáp.
Kiều Phương Hạ không khỏi bật cười chế nhạo: “Bởi vì các người biết mẹ thẳng bé là ai, nên mới tùy tiện chế giễu thẳng bé, đúng không?”
“Tôi tò mò không biết, liệu sau khi Lệ Đình Tuấn nghe sau lưng anh ta đàm tiếu dị nghị về con trai anh ta như thế này sẽ có phản ứng như thế nào đây nhỉ”
‘Vừa nghe thấy ba chữ “Lệ Đình Tuấn”, sắc mặt người đàn liền trở nên hoảng hốt, hơn nữa bọn họ ở nhà chỉ đàm tiếu vài câu, không ngờ bọn trẻ lại đến lớp truyền miệng cho nhau.
Anh ta thẹn quá hóa giận, vươn tay ra, chỉ về phía Kiều.
Phương Hạ và Đình Trung: “Đứa trẻ nhà cô nói xăng nói bậy”
Lời nói vừa dứt, Kiều Phương Ngọc liền giơ tay lên, nắm lấy ngón tay của anh ta rồi gập mạnh xuống.