Chương 930
Lệ Đình Tuấn tiễn chuyên gia đến cửa, hai người thấp giọng nói vài câu.
Tiễn chuyên gia ra ngoài xong, anh quay đầu trông thấy Kiều Phương Hạ ngồi bên cạnh mép giường, cô nhìn chằm
chằm vào Kiều Tứ Văn vừa phẫu thuật xong rồi yên lặng lau nước mắt. Anh thầm thở dài, xoay người ôm cô vào phòng mổ trống rồi tháo găng tay giúp cô lau nước mắt.
Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng sụt sịt mũi, nhìn Lệ Đình Tuấn đang ngồi xổm trước mặt mình.
Trước kia cô rất ghét Lệ Đình Tuấn luôn phải người đi theo cô và Kiều Tử Văn, nhưng hôm nay, nếu không phải người của Lê Đình Tuấn có mặt ở đó thì chắc chắn mạng của Kiều Tứ Văn đã không còn.
“Không sao hết” Anh đau lòng, nhẹ nhàng lau khóe mắt đỏ hoe của cô.
Ngập ngừng một chút, anh thấp giọng cam đoan với cô: “Về sau anh nhất định sẽ thay đổi, không xúc động như vậy nữa”
Tất cả đều bởi vì anh bắt cóc An Dương mà ra.
Kiều Phương Hạ chỉ nhìn anh, nước mắt vẫn không khống chế nổi mà chảy ra ngoài.
Anh càng giúp Kiều Phương Hạ lau thì nước mắt thì nó càng chảy nhiều hơn.
Chân tay Lê Đình Tuấn luống ca luống cuống, anh lại thở dài, đưa tay ôm cô vào trong ngực rồi khẽ xin lỗi: “Đều là lỗi của anh, tất cả đều là lỗi của anh, thật sự xin lỗi…”
Sao anh lại không sợ cho được?
Anh sợ nếu như lần này Kiều Tứ Văn thật sự xảy ra chuyện, cả đời này Kiều Phương Hạ sẽ không tha thứ cho anh.
Anh chỉ sợ Kiều Phương Hạ lo lắng cho sự an nguy của Kiều Tứ Văn hơn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ấm áp của Kiều Phương Hạ chôn ở cổ anh, nước mắt dính ướt cổ áo của anh, nhưng cô vẫn không nói gì.
Thật lâu sau, Kiều Phương Hạ mới buông lỏng anh ra.
“Em vào phòng bệnh xem” Cô mấp máy miệng nhỏ, thấp giọng nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!