Quả nhiên không thể qua mặt được bà như qua mặt đứa em gái ngờ nghệch được, Hoàng Cảnh Nghiên hoàn toàn rơi vào thế bị động, bà dường như cũng không có ý muốn gây khó dễ, nhẹ nhàng nói:
"Cậu cứ ngồi đi ".
Hắn cúi đầu nghe theo, ngồi xuống nhưng chẳng biết nên nói gì, Lương Niệm Hoa yếu ớt ho vài tiếng, rót một tách trà rồi đưa đến trước mặt hắn, Hoàng Cảnh Nghiên nhận trong sự ái ngại, đưa tách trà lên định uống thì bà liền nói:
"Tôi không biết vì sao cậu cùng với con gái tôi đều tỏ ra không quen biết nhau trước mặt Bảo Ngọc và mọi người… ".
Sặc!
Hắn cố nén cảm giác ngứa ngáy ở trong cổ họng, đặt tách trà lên bàn, bà nhìn như thể đoán được việc này từ trước, đợi cho hắn bình thường trở lại liền tiếp tục:
"Việc khi xưa… chắc là cũng không muốn nhớ lại, nhưng có một vài chuyện tôi bắt buộc phải nói. Không biết cậu tiếp cận con gái tôi để làm gì, nhưng nếu như muốn trả thù thì hãy mau ngừng lại đi ".
Hoàng Cảnh Nghiên giây trước còn lúng túng thấy rõ nhưng sau khi nghe xong lời nói này thì dứt khoác nhìn thẳng vào người đối diện, dõng dạc đáp:
"Tuyệt đối không có chuyện này ".
Lương Niệm Hoa ý vị thâm trường cầm tách trà lên lay động nước bên trong sau đó đặt xuống, không đầu không đuôi mà lên tiếng:
"Năm xưa, Vũ Hinh không có sang Mỹ. Khi cậu tìm đến nhà, tôi không nói sự thật, một phần là do vẫn còn sự khống chế của Châu Chí Cường, sợ ông ta gây khó dễ cho con bé, phần còn lại là vì tôi lúc đó cảm thấy dù cậu không trực tiếp khiến con bé đau khổ nhưng ít nhiều cũng là nguyên nhân, rời xa cậu sẽ tốt hơn ".
Hoàng Cảnh Nghiên nhíu mày khó hiểu.
"Chuyện mẹ cậu gây sức ép cho con gái tôi, chắc cậu đã biết rồi nhỉ? ".
Nhìn gương mặt ngơ ngác đến chấn động của hắn cũng khiến cho bà đủ biết được việc năm xưa hắn hoàn toàn không hề biết, đến tận bây giờ cũng chẳng hay.
Lạ lùng thật đấy, với quyền lực hiện tại thì điều tra chuyện trong quá khứ chỉ là một việc nhỏ, nhưng mãi vẫn chưa làm, trừ khi… sợ phải đối diện.
Bà kể lại, sự việc ở văn phòng hôm đó, việc tận mắt chứng kiến con gái bị người ta chửi mắng đánh đập nhưng vẫn phải tỏ ra nhu nhược nó khiến cho lòng bà chết dần chết mòn.
Nhưng chỉ có cách đó mới khiến cho Vũ Hinh hoàn toàn sụp đổ, vậy thì cô mới rời khỏi đây, dù phải mặc kệ bà.
Tiếp đó đến chuyện Hoàng Dực Phi đem tiền đến để bịt miệng, tránh để hắn biết được việc này.
"Bà ta bảo chỉ cần nói với cậu là con gái đã nhận được bảo trợ rồi sang Mỹ, những chuyện tiếp theo chắc là không cần phải kể nữa ".
Dứt câu thì cửa chính liền mở ra, Lương Niệm Hoa nhìn thấy cô bước vào liền mỉm cười:
"Con về rồi à, có mua được gì ngon không? Hàng xóm của con đến cho nên mẹ đã mời cậu ấy vào nhà, nhưng hình như là cậu ấy sắc mặt không được tốt cho lắm ".
Hoàng Cảnh Nghiên đứng lên, hắn cúi gằm xuống vậy nên thực sự rất khó để nhìn thấy biểu cảm, bất động một lúc liền bước ra khỏi đó chỉ để lại một câu chào:
"Có việc cần phải giải quyết, có lẽ không thể ở lại chung vui cùng mọi người ".
"Chậc, thằng nhóc này " - Lưu Quốc Vinh thở dài lên tiếng rồi ái ngại nhìn về phía của Lương Niệm Hoa:
"Thằng con trai này của tôi tính tình có chút khó chịu, mong là chị đừng trách ".
Lương Niệm Hoa chỉ cười mà chẳng nói gì, không khí chẳng kịp căng thẳng thì Lưu Bảo Ngọc liền lên tiếng:
"Nếu anh hai bận thì cũng hết cách rồi ".
Vũ Hinh mang đồ vào trong bếp rồi trở ra, cô nhìn về phía cửa chính, ánh mắt có chút nghĩ ngợi.
Mẹ cô cùng với cha con Lưu Bảo Ngọc ngồi ở bàn trà trò chuyện khá vui vẻ, bà nhìn thấy cô đứng ở đó một lúc lâu chỉ nhàn nhạt nâng tách trà lên thưởng thức.
Chuyện con gái bà phải chịu nhục nhã năm ấy là nỗi đau không thể nào xoá nhoà đối với Lương Niệm Hoa
Hoàng Dực Phi, bà sỉ nhục con gái trước mặt tôi và mọi người, bây giờ tôi chỉ nói rõ mọi việc cho con trai bà biết, làm như thế vẫn còn quá nhân từ. Bà khiến cho con gái tôi đau khổ, vậy thì cũng đừng mong bản thân được sống tốt.
Hoàng Cảnh Nghiên trở về căn hộ đối diện rồi đóng cửa lại nhốt mình ở trong đó, nghe hết tất cả mọi chuyện hắn cuối cùng cũng hiểu được vì sao cô lại không muốn nhìn thấy mình.