Trên con đường có chút tối tăm đáng sợ đi về nhà, một cô gái nhỏ gương mặt hớt hãi vội vả chạy hết sức có thể, trong đầu Châu Vũ Hinh lúc này vẫn hiện ra gương mặt vô cùng đẹp của cậu thiếu niên, dù hắn chẳng làm gì nhưng chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy vô cùng lo lắng. Vũ Hinh vừa chạy vừa lắc lắc đầu, bàn tay nhỏ nhăn có chút chai sần vỗ vỗ lên má muốn làm cho bản thân thanh tỉnh, cô tự nhủ:
- Không có chuyện gì đâu, đừng có nghĩ ngợi quá nhiều.
Căn nhà mà gia đình ba người ở vốn đã nhỏ, mùa hè thì nóng bức, mùa mưa thì dột nước, Châu Chí Cường- cha cô vốn chẳng phải người sống có quy tắc, mỗi ngày không ra ngoài cờ bạc thì ông sẽ ở nhà, những vỏ chai rượu uống hết bị ném cả dưới sàn, thậm chí còn võ nát, nếu như không cẩn thận giẫm phải thì chân sẽ không còn lành lặn, và đương nhiên nếu như bị thương thì sẽ nghe thấy tiếng Châu Chí Cường gào thét không biết ý tứ.
Lúc Châu Vũ Hinh về đến nhà thì ông đã bét nhè rồi lăn ra đất, cô chỉ có thể thở dài cố gắng không gây ra tiếng động, mẹ thì ngồi ở một góc dùng thuốc đỏ bôi vào chỗ tím xanh ở trên cánh tay, hẳn là khi cô không có ở đây thì ông ấy lại đánh mẹ.
Châu Vũ Hinh không nhịn được mà rơi nước mắt, cô tiến đến chỗ Lương Niệm Hoa, kéo bà ấy ra ngoài. Cả hai người đứng ở dưới bóng đèn đường chập chờn, cô lau lau nước mắt rồi cố nén giọng nói giận dữ ở trong cổ họng:
"Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn chuyện này tiếp diễn đến bao giờ đây? ".
Lương Niệm Hoa cam chịu cúi đầu, nước mắt âm thầm rơi xuống, vì sợ con gái nhìn thấy, bà lẳng lặng lau đi rồi ngước lên nhìn cô và đáp:
"Con đừng lo gì cả, mẹ có thể chịu được, con năm nay chỉ mới học lớp 11 thôi, nếu như chúng ta không ở đây nữa thì phải làm sao? ".
"Làm sao chứ? Nếu như rời khỏi đây thì đến nơi khác sống, chuyển trường cũng chẳng sao cả, con không muốn nhìn thấy mẹ thương tích đầy mình thế kia thêm một lần nào nữa " - Giọng của Châu Vũ Hinh ngày càng nhỏ, cổ họng như vướng thứ gì đó, đau đáu khó chịu.
Lương Niệm Hoa ẩn nhẫn mà cười:
"Mẹ không thể để cha con một mình được, dù sao người ấy cũng là chồng của mẹ ".
Là chồng thì có thể đánh đập hành hạ vợ con như thế sao? Trong mắt của Châu Vũ Hinh chẳng hề tồn tại một chút kính nể người cha này, từ khi cô hiểu chuyện cho đến bây giờ ông ta chẳng làm được gì cả, còn thường xuyên bạo hành mẹ và cô.
Nhìn thấy mẹ đã quyết định như thế, cô chỉ đành nghe theo, định bụng chỉ cần thi tốt nghiệp và có được bằng cấp ba sẽ rời khỏi nơi này.
Sáng hôm sau cô đến trường khá sớm, mọi việc vẫn như thường ngày, cho đến khi vào tiết học đầu tiên, giáo viên chủ nhiệm bước vào rồi dõng dạc mà nói:
"Hôm nay lớp ta có học sinh mới, cậu ấy vừa mới chuyển trường ".
Nói xong thì từ bên ngoài cửa lớp, một chàng trai bước vào, dáng vẻ có chút ngông, tay vẫn bỏ vào trong túi quần, ánh mắt của hắn thờ ơ quét một lượt quanh lớp như đang dò xét, đến khi rơi lên người Châu Vũ Hinh thì hắn ngừng lại, trên môi nở nụ cười.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút giật mình, cô cũng đâu trộm cắp gì của ai, sao lại khó chịu với cái nhìn này vậy?
Thiếu niên nhìn sang giáo viên chủ nhiệm rồi bỏ tay ra khỏi túi quần, mở miệng mà nói:
"Chào mọi người, tôi là Hoàng Cảnh Nghiên, vừa mới chuyển đến, mong được giúp đỡ ".
Nói xong thì lại tiếp tục nhìn về phía cô, Châu Vũ Hinh nhíu mày nhìn hắn một lúc nhưng lại chẳng hề khiến cho Hoàng Cảnh Nghiên biết khó mà lui, đến cuối cùng thì vẫn là cô xoay đi nơi khác né tránh ánh nhìn của hắn.
Các nữ sinh trong lớp nhìn thấy gương mặt của hắn thì đương nhiên nháo nhào không thôi, các nam sinh thì thái độ hoàn toàn ngược lại, có lẽ vì ganh tỵ hắn được nữ sinh chú ý đến.
Giáo viên chủ nhiệm nhìn sang Hoàng Cảnh Nghiên rồi cười lấy lòng:
"Em muốn ngồi ở đâu? ".
Hắn đối với thái độ này cũng chẳng hề nhìn một cái, dường như đã khá quen với việc được người khác nịnh bợ, chỉ đảo mắt nhìn một hồi như đang suy nghĩ rồi lên tiếng:
"Em không quen ai trong lớp ".