Cô gái bị hắn bế vào trong phòng ngủ rồi đặt xuống nệm sợ đến mức gương mặt tái xanh, lúc lưng của cô tiếp xúc với cái nệm êm ái cũng là lúc môi bị quấn lấy, Vũ Hinh trợn tròn mắt chẳng dám hít thở, cứng đờ nhìn người đang làm loạn.
Nhưng khác với suy nghĩ của cô, hắn chỉ hôn một lúc liền nhìn từ trên cao xuống, như một kẻ tốt bụng ban cho cô sự lựa chọn:
"Làm đồ ăn hay muốn trở thành đồ ăn? ".
"Làm đồ ăn!!! " - Vũ Hinh nhanh đến mức không thể nhanh hơn.
Nghe thấy câu trả lời hài lòng, hắn buông cô ra, Vũ Hinh chạy thụt mạng ra khỏi phòng, lúc chạy đi có thể nghe thấy tiếng cười khanh khách của hắn vang ra.
Nếu như làm trái lời hắn thì có khi đến cả xương cũng chẳng còn, cô gái nhỏ chỉ có thể thoả hiệp, chui vào trong bếp nấu ăn trong bực tức.
Hoàng Cảnh Nghiên dùng bữa vô cùng thoải mái, ăn xong cô lại vào trong bếp rửa chén, còn hắn ở bên ngoài làm việc.
Vũ Hinh cắn răng cam chịu.
Nhưng mà cái mà hắn gọi là chuyển người vào trước, sau khi tắm xong thì cô chẳng có lấy một mảnh vải để mặc, Châu Vũ Hinh quấn khăn đứng ở trong phòng tắm mãi chẳng chịu ra ngoài, cho đến khi bên ngoài vang lên giọng nói:
"Ngủ luôn rồi hay sao mà không chịu ra ngoài ".
Khóc không ra nước mắt mà, bộ dạng cô thế này thì sao ra ngoài được?
Người đàn ông không hiểu nỗi khổ tâm của cô, hắn chậm rãi nói thêm:
"Nếu không ra thì tôi vào đấy! ".
"Đừng! " - Vũ Hinh hốt hoảng la to khi nghe thấy hắn nói như thế, Hoàng Cảnh Nghiên thở dài một hơi rồi lên tiếng:
"Ngày mai phải đi làm, ra ngoài đi, hay là sợ tôi ăn thịt? ".
Cô im lặng một lúc mới dồn hết can đảm rồi đáp:
"Tôi… tôi không có quần áo để thay ".
"Vậy thì sao? Đằng nào chẳng phải cởi? ".
Người đàn ông vừa mới nói xong liền nghe thấy âm thanh khoá trái cửa, hắn cười phì như đang chế nhạo, cô gái đang đứng ở trong phòng tắm nghe thấy hắn như thế thì đỏ mặt tía tai, trong lòng dâng lên quyết tâm ngủ ở trong phòng tắm.
Hoàng Cảnh Nghiên sau khi cười thoả thích mới lên tiếng:
"Trong cái tủ lớn gần cửa có chuẩn bị sẵn quần áo rồi, mặc vào rồi ra ngoài nhanh, tôi còn tắm ".
Vũ Hinh như nhìn thấy được phao cứu sinh nhanh chóng mở cửa nhưng tìm cả buổi vẫn chẳng thấy đồ mà hắn nói, có chút bực dọc:
"Không thấy ".
Hoàng Cảnh Nghiên ung dung tựa lưng vào cánh cửa, tay khoanh trước ngực rồi nhàn hạ đáp:
"Quần áo của tôi nhiều như vậy mà cũng không thấy? Thị lực của cô Châu có thực sự ổn không vậy? ".
"Quần áo của anh? " - Cô khó tin hỏi lại.
"Không thì sao? Chẳng lẽ cô Châu đây nghĩ tôi sắp đặt sẵn chuyện này, mua quần áo cho cô trước hay sao " - Hắn lên tiếng, câu từ vẫn sặc mùi thuốc súng.
Vũ Hinh không thích, cô hạ ý định ngủ trong phòng tắm thì liền nghe thấy người đàn ông nói thêm:
"Còn không mau chóng ra ngoài thì tôi vào đấy, lúc tôi vào thì cô Châu đây không cần mặc quần áo nữa ".
Cô gái nhỏ đang định mở miệng phản bác thì liền nghe thấy người nào đó ở bên ngoài đếm rõ to:
"1,2,3,4… ".
"Này! Tôi… anh đợi chút ".
"Tôi không có nhiều sự kiên nhẫn đâu, ngày mai còn có việc quan trọng cho nên phải ngủ sớm, cho cô 10 giây. 1,2,3… ".
Hắn vừa đếm đến giây thứ mười thì Vũ Hinh từ trong phòng tắm gấp gáp mở cửa rồi lao ra ngoài, người đàn ông chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang mặc chiếc áo sơ mi màu đen của mình rồi chạy mất.
Áo của hắn được đặt may riêng cho nên khá vừa vặn nhưng khi cô mặc thì lại dài sắp đến đầu gối, cổ áo chữ V lấp ló rãnh ngực mê người, tắm xong cho nên trên người cô tràn ngập hương thơm tươi mát, lướt nhẹ qua khiến cho hắn bất giác sững sờ.
Hoàng Cảnh Nghiên nhếch môi khẽ ngẫm:
"Đúng là nhát gan ".
Hắn vào trong phòng tắm rồi đóng cửa, mất một khoảng thời gian không hề nhỏ mới có thể ra ngoài.
Người đàn ông mặc áo ngủ lụa màu xanh đen dài tay, vóc dáng của hắn lại càng thêm cao lớn, Hoàng Cảnh Nghiên sấy khô tóc liền đi vào phòng ngủ nhưng điều kỳ lạ là hắn không thấy cô đâu cả, đôi mắt đen láy khẽ đảo xung quanh liền phát hiện Châu Vũ Hinh đang nằm ở trên sofa, dường như đã ngủ.
Lúc này, chân mày của hắn mới khẽ giãn ra.
Giám đốc bước đến bên cạnh cô, dễ dàng bế người đang ngủ say rồi đi về phía giường ngủ.