Đợi mọi người về hết, lúc đó hắn từ căn hộ bên cạnh mở cửa bên hông rồi đi vào nhà, Vũ Hinh ngồi ở phòng khách dán mắt vào màn hình điện thoại, cô nghe thấy có tiếng kéo cửa chỉ thở dài mà chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn dù chỉ là một cái.
Người nào đó tiến vào phòng bếp mở tủ lạnh rồi lấy ra một chai nước uống cạn, tiếp theo đó lại đem thêm một đĩa hoa quả đi ra ngoài.
Gương mặt của hắn trông chẳng giống người đã uống say, Châu Vũ Hinh nhớ rõ bộ dạng lúc nãy của Lục Thiên Tề, anh hoàn toàn gục ngã, hắn so với anh uống nhiều hơn mà giờ này còn có tâm trạng ăn thêm trái cây cơ đấy.
Hoàng Cảnh Nghiên ngồi bên cạnh cô, hắn ăn trái cây, ánh mắt nhìn về phía cô rồi lại hướng xuống chiếc điện thoại đang ở trong tay cô, có chút không vui mà hỏi:
"Nhắn tin cho đàn em khoá dưới sao? ".
Vũ Hinh thở dài một hơi, phiền não mà lên tiếng:
"Cho Bảo Ngọc, hỏi cậu ấy và chú đã về nhà chưa ".
"Vậy thì còn tạm được ".
Cô nhắn thêm vài tin nữa rồi xoay đầu nhìn sang hắn, đăm chiêu một lúc liền không nhịn được mà hỏi:
"Giám đốc Hoàng đây có thù oán gì với Tiểu Tề mà cứ lần nào gặp mặt cũng gây khó dễ cho cậu ấy vậy ".
"Tiểu Tề? " - Hắn cười một hơi châm chọc, bắn ánh mắt hình viên đạn về phía cô rồi nói thêm:
"Gọi cũng thân mật thật đấy ".
"Đồng nghiệp với nhau, hơn nữa em ấy là đàn em khoá dưới, thời gian quen biết cũng không ít, gọi như thế thì có gì đáng nói đâu? ".
Người đàn ông gương mặt giận sôi máu nhưng vẫn cố đè nén, hắn cầm quả nho rồi nhét vào trong miệng cô, ấu trĩ mà lên tiếng:
"Thời gian tôi và cô Châu đây quen nhau cũng đâu có ít, vậy mà chẳng thấy cô xưng hô thân thiết chút nào, hay là tôi thêm điều khoản này vào hợp đồng? ".
Châu Vũ Hinh hơi cáu, cô nhai nhai rồi nuốt quả nho ở trong miệng rồi khó hiểu mà nhìn hắn:
"Giám đốc Hoàng thì ra có sở thích này sao? Hay là tôi gọi anh là Tiểu Nghiên nhé, tránh để cho anh ganh tỵ rồi cứ nhằm vào tôi mà gây khó dễ ".
Người đàn ông nhoài người đến gần, khuôn miệng câu lên, giọng nói của hắn vốn đã trầm nay lại mang theo chút ma mị, xấu xa nhìn cô rồi nói:
"Được đấy, Hinh Nhi ".
"… ".
Không còn từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm trạng của cô lúc này chính xác hơn hai từ bất lực, Châu Vũ Hinh đứng phắc dậy rồi rời đi, cô quyết định sẽ mặc kệ tên dở hơi này.
Bình thường đầu óc đã không được bình thường, có men vào thì còn điên hơn, tính tình này của hắn ai mà làm vợ hắn thì đúng là xui xẻo tám đời.
Hoàng Cảnh Nghiên nhìn bóng lưng của cô rời đi, khuôn miệng vui vẻ câu lên rồi lại hạ xuống, hắn khó chịu mà lẩm nhẩm:
"Người ta thì xưng hô dễ dàng, còn tôi đây thì phải đe doạ uy hiếp mới làm. Rõ ràng tôi và em quen biết nhau trước cái thằng nhãi đó. Đúng là thiên vị ".
Lúc hắn đang định đứng lên thì tiếng chuông điện thoại vang lên, theo thói quen hắn nghe máy, âm thanh bên kia phản phất chúc thất vọng:
"Con định khi nào mới kết hôn? ".
Tâm trạng đang vui nhanh chóng bị dập tắt, Hoàng Cảnh Nghiên nhíu mày rồi đáp:
"Công ty có rất nhiều việc cần giải quyết, hơn nữa hiện tại con không có hứng thú với chủ đề này đâu ".
"Mẹ biết hiện tại con đang sống cùng với nó ".
Nghe xong câu này, gương mặt của hắn liền không vui, hắn biết mẹ mình sẽ điều tra nhưng không ngờ lại sớm đến như thế đã biết.
Hoàng Dực Phi ở đầu dây bên kia không tức giận, có lẽ vì quá hiểu tính tình của con trai mình, chỉ thích ngọt mà không thích cứng liền nhẹ giọng mà khuyên:
"Mẹ không cấm con qua lại với nó, dù sao cũng chỉ là qua đường, thôi thì cứ chơi một thời gian đi, khi nào chán chê thì nghĩ đến chuyện kết hôn cũng không muộn ".
Người đàn ông nghe thấy chỉ cười nhạt, đúng là không ai hiểu con bằng mẹ, rất biết cách co giãn, nhưng lần này thì bà đã lầm rồi.
Đúng là hắn không thích cứng, chỉ là với cô thì hắn rất cứng, vậy nên nghe xong câu nói của Hoàng Dực Phi, hắn cười nhạt rồi thờ ơ đáp lại:
"Nếu mẹ đã hiểu rõ con như thế thì con cũng không nói nhiều, khi nào chán con sẽ liên lạc ".
Tắt máy, hắn ném điện thoại sang một bên rồi khinh khỉnh cười tự vấn chẳng biết khi nào mới có thể chán được đây.