Trần Minh Cường ngồi lại một lúc lâu, hết nói chuyện vụ án đến kể mấy việc thường ngày trong đồn. Mãi tới khi có người giục về anh ta mới chịu thôi dù nói vẫn chưa đã miệng.
Quy mô vụ án này không hề nhỏ, mặc dù bên Trần Minh Cường chỉ là đồn công an trực thuộc khu vực, nhưng sau đó vẫn còn một loạt vấn đề cần hoàn thành và kiểm tra.
"Trung đội trưởng, anh cứ suy nghĩ chuyện em nói đi." Trần Minh Cường đứng dậy, thay mặt sở nhắc lại lời mời với Long Nghị: "Mặc dù lương cảnh sát hỗ trợ hơi thấp một chút, nhưng vẫn nhiều hơn làm bảo vệ."
Long Nghị ngẩng đầu. Bị đôi mắt một đen một trắng kia nhìn chằm chằm, Trần Minh Cường cảm thấy mình lại quay trở về thời làm binh quèn dưới tay anh năm ấy, không thừa không thiếu một chút uy nghiêm nào.
"Khụ, không phải em xem thường công việc đó. Chỉ là... thấy ít nhiều gì trung đội trưởng cũng đã khoác quân phục cống hiến cho đất nước bao nhiêu năm, bây giờ có tài mà không được trọng dụng tới mức nào."
Trần Minh Cường hết sức tha thiết: "Chính sách quốc gia ngày càng cải thiện, cảnh sát hỗ trợ có thể xét vào biên chế. Lý lịch của trung đội trưởng thế này, lúc đấy mỗi tháng lương bổng ngót nghét một vạn thì cuộc sống cũng thoải mái hơn."
"Tôi biết."
Long Nghị gật đầu, không nhận lời mà chỉ nói với anh ta: "Tôi sẽ cân nhắc."
"Ài, vâng!"
Trần Minh Cường vui vẻ gật đầu. Anh ta thấy cảnh sát khá hơn làm bảo vệ nhiều, trước đó có lẽ vì khiếm khuyết cơ thể mà Long Nghị không có đường khác. Nay có anh ta giúp đỡ, đổi việc là chuyện định sẵn không có gì để bàn cãi rồi.
"Cân nhắc gì thế ạ?"
Tần Thiên đúng lúc làm xong việc tới bệnh viện, tay xách hộp cơm suýt nữa va phải Trần Minh Cường đi từ trong ra.
Trần Minh Cường thấy sắc mặt Tần Thiên dễ chịu hơn một chút rồi, anh ta không dám chọc vào tổ ong vò vẽ nữa, chỉ cười khà khà im im không nói gì. Anh ta còn chủ động mở cửa ra cho Tần Thiên vào, lên tiếng chào Long Nghị rồi về ngay, sợ Tần Thiên trừng nguýt mắng mình nữa.
"Người chẳng đáng tin như anh ta còn làm đội trưởng được?" Tần Thiên trợn mắt, móc viên kẹo sữa trong túi ra xé vỏ nhét vào miệng, lại lấy thêm viên nữa đút cho Long Nghị, "Nếu vậy thật thì em thấy chí ít anh phải giữ chức sở trưởng!"
Tần Thiên đổ quá nửa oán giận chuyện Long Nghị bị thương lên Trần Minh Cường, kiểu gì cũng thấy anh ta chẳng thuận mắt.
"Em đấy..."
Lòng Long Nghị biết rõ thật ra thời điểm này mình nên khuyên đứa nhỏ không được cực đoan như thế, không ai lường trước được tình hình khi ấy, huống hồ Trần Minh Cường là quan chức nhà nước không to cũng không nhỏ, sau này Tần Thiên thăng chức rồi không chừng còn tiếp xúc với nhau, phải giữ sự hòa hảo mới phải.
Nhưng nhìn Tần Thiên bất bình vì mình, tim anh lại mềm xèo.
Không sao cả, vấn đề này tính sau. Hiện tại chỉ cần út cưng của anh vui vẻ là được.
Long Nghị vẫy tay gọi Tần Thiên ngồi xuống, sau đó xoa nắn tay cậu, hơi lạnh.
Chắc là chạy xe máy tới mà không đeo găng tay.
Tần Thiên thấy người đàn ông cau mày, biết ngay anh muốn nói gì nên vội vã chặn trước ngay.
"Mấy anh vừa nói gì với nhau thế?" Cậu nhai kẹo sữa, cố tình hỏi, "Em biết được không?"
Long Nghị không kể chuyện vụ án, anh nghĩ Tần Thiên không quá để tâm vấn đề này.
Anh kể chuyện Trần Minh Cường mời mình làm cảnh sát hỗ trợ.
"..."
Tần Thiên im ắng một hồi rồi mới lên tiếng.
"Anh muốn làm không?"
Long Nghị không đáp mà hỏi ngược lại Tần Thiên.
"Em muốn anh làm không?"
Tần Thiên nếm kẹo sữa, nghĩ chắc mình mua phải hàng hết hạn sử dụng rồi.
Nếu không miệng đã chẳng đắng nghét.
Cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông gặp phường bất lương cũng dám xả thân quên mình, lại cụp mắt, trả lời anh: "Chắc anh Long sẽ thích công việc cảnh sát này phải không?"
"Trừ hại cho dân, bảo vệ mọi người..." Tần Thiên thì thào, "Giống quân nhân lắm ạ."
Long Nghị ghì hai tay trên vai thanh niên, ép cậu ngẩng lên nhìn mình. Anh lặp lại một lần nữa.
"Em muốn anh làm không?"
Đôi mắt khác thường của người đàn ông nhìn Tần Thiên chăm chú, khiến cậu tưởng như mọi nghĩ suy trong lòng mình đều bị xem thấu.
Môi Tần Thiên giật giật, cuối cùng vẫn chọn nói ra suy nghĩ thật dưới lời cổ vũ thầm lặng của người đàn ông.
"... Không muốn."
Đúng vậy.
Không hề muốn anh Long đi làm cảnh sát hỗ trợ với chả cảnh sát gì sất.
Bảo cậu ương bướng tùy tiện cũng được, bảo cậu ích kỷ cũng được, cậu không muốn anh Long làm công việc này.
Chỉ làm bảo vệ bình thường thôi còn bị đâm, nếu thật sự làm cảnh sát, chẳng phải anh Long sẽ gặp nguy hiểm mỗi ngày sao?
Giây phút chờ đợi ngoài phòng phẫu thuật, cậu đã nghĩ.
Cả đời này đừng xuất hiện lần hai.
Cậu chẳng tài nào chịu nổi nỗi sợ sẽ mất anh.
Trên đời này có hàng vạn vạn người, thế nhưng cậu chỉ muốn người tên Long Nghị sẽ bình an ở bên mình mãi mãi.
Khó khăn nhường ấy sao?
"Mặc dù em không muốn." Tần Thiên hít sâu một hơi, nhếch môi nở nụ cười, "Nhưng nếu anh Long thích, thì anh cứ làm thôi."
"Muốn làm gì thì làm đó. Em luôn luôn ủng hộ anh."
Tần Thiên tự nhủ với bản thân, cậu không thể ích kỷ như vậy được.
Cuộc đời cậu gặp được anh Long đã là điều may mắn nhất, cậu còn mơ ước gì xa vời hơn đâu?
Cậu không muốn anh Long phải buồn giận dù chỉ một chút xíu nào.
Long Nghị khẽ thở dài.
Anh nắm chặt tay thanh niên, kéo cậu đến thật gần.
"Ấy, coi chừng vết thương!"
Tần Thiên suýt nữa va vào ngực người đàn ông. Cậu chống tay lên thành giường bệnh, níu người lại.
Cậu ngẩng đầu, đang định quở trách người đàn ông mấy câu thì bỗng đối diện với đôi mắt vừa bất lực lại vừa dịu dàng, thẳm sâu bên trong hàm chứa tấm chân tình khiến người ta nguyện sa chân chìm đắm.
"Anh không làm."
Cậu nghe người đàn ông đáp.
"Không phải, anh đừng nghe em nói bậy bạ." Tần Thiên cuống lên, "Anh muốn làm thì làm thôi ạ, em đâu cản anh!"
Vừa dứt lời, cậu lập tức thấy câu vừa rồi nghe còn giống hờn dỗi hơn, mới vội nắm ngón tay người đàn ông, chân thành nói: "Thật đó, anh Long, em nghiêm túc!"
"Anh cũng nghiêm túc." Long Nghị giữ bàn tay đang quờ quạng lung tung của đứa nhỏ lại, "Anh không muốn làm."
Tần Thiên ấp úng hỏi: "Anh... không thích ạ?"
Giữa câu nói, Long Nghị dường như đã lấy hơi một cái thật khó nhận ra. Anh ấn đầu thanh niên, lướt qua môi cậu một cái hôn thoáng chốc.
"Anh thích em."
"Đang nói chuyện quan trọng mà!" Tần Thiên bị anh hôn đến ngẩn ngơ. Cậu tỉnh táo, mặt đỏ lựng kéo cổ áo Long Nghị, "Anh đừng có làm bộ ngớ ngẩn!"
"Thích em không phải chuyện quan trọng à?" Đàn ông kiệm lời nói lời ngọt ngào thật làm người ta muốn chết mất thôi. Long Nghị rất trịnh trọng: "Em không muốn anh làm, anh sẽ không làm."
"Nhưng mà..."
Tần Thiên thấy mình kiểu cách quá, rõ ràng Long Nghị nghe lời mình, chính cậu lại thấy nó chẳng đáng thay anh.
"Tiểu Thiên, anh nhớ em từng nói với anh em không phải người có chí cầu tiến."
Tần Thiên gật gật.
Đúng thế, cậu cảm thấy thật ra làm shipper như hiện tại tốt lắm, tiền lương không thấp so với đa số thành phần tri thức, làm tốt còn kiếm thêm được kha khá thưởng. Cậu không học đại học, không vào được những công ty lớn, có thể tìm được công việc đủ mưu sinh mà bản thân không ghét đã rất khó rồi.
"Anh cũng vậy." Long Nghị tránh chỗ bị thương ra, kéo đứa nhỏ vào lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu cậu: "Cũng không phải người có chí hướng lớn lao."
"Nếu không gặp em, hẳn rằng anh sẽ đồng ý... Dù sao lương cao hơn, công việc có lẽ sẽ thú vị hơn." Long Nghị cười nhẹ, "Em đừng nghĩ anh là người quá cao thượng."
"Anh chỉ là một người bình thường, có sự ích kỷ cho riêng mình."
"Những thứ như bảo vệ tổ quốc trừ bạo an dân, nếu thuộc bổn phận, đương nhiên anh sẽ nỗ lực làm tròn trách nhiệm."
"Nhưng anh cũng là một người dân nhỏ nhoi... Bây giờ anh có mối bận tâm, anh càng không muốn để những người mình bận tâm phải lo lắng."
"Anh không có nhiều sở thích. Có đôi lúc vẫn cảm thấy thật khó tin khi em thích anh." Long Nghị cảm thán, nhận ngay cái trừng mắt không đồng tình của Tần Thiên, "Cho nên em đừng lo anh không vui khi chọn từ bỏ."
"Quân nhân, cảnh sát hay bảo vệ với anh mà nói không có gì quá khác nhau."
Chỉ có em mới là quan trọng nhất.
Long Nghị không nói câu sau ra, anh sợ sẽ tạo gánh nặng cho đứa nhỏ.
Anh hôn lên trán Tần Thiên: "Em yên tâm, sự việc như hôm nay không có lần sau. Anh sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, không khiến em lo lắng."
"Bé út cưng, tin tưởng anh được không?"
Ngực áo bệnh nhân bị thanh niên vo ra nhăn nhúm. Long Nghị nhìn bé út cưng của anh chậm chạp ngẩng đầu, hé đôi mắt lệ chi lại đỏ au.
"Sao lại khóc rồi?"
Long Nghị đưa ngón cái lau giọt lệ trên khóe mắt Tần Thiên, kết quả lại bị đứa nhỏ hung tợn đẩy vào vai, kéo cả người anh về giường bệnh.
"Ôi..."
Tần Thiên gặm cắn đôi môi khô ráo kia, đầu lưỡi ấm áp không nhịn nổi luồn lách vào trong vội vã, vương vấn hơi thở thiếu niên bướng bỉnh chưa tan, cùng với vị kẹo sữa thơm ngọt tràn vào khoang miệng. Lưỡi cả hai quấn lấy nhau, giữa môi và môi không một chút kẽ hở.
Bên ngoài phòng bệnh là tiếng bước chân điều dưỡng bệnh nhân qua lại, thỉnh thoảng xen vào vài cuộc trò chuyện, tiếng dụng cụ y tế va chạm. Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng thở dồn dập của hai người và tiếng lép nhép của môi lưỡi quyện òa.
"Hết cả đời này anh không thoát khỏi em đâu!"
Tần Thiên chống tay bên gối, trừng mắt dọa dẫm Long Nghị, giọng lại sụt sịt nghèn nghẹn chẳng có tí uy nào: "Kiểu gì em cũng sẽ quấn lấy anh, quấn đến già quấn đến chết!"
Mỗi lần cậu nghĩ rằng anh Long tốt quá đi, anh Long sẽ luôn khiến cậu cảm thấy anh còn tốt hơn cả thế.
Cậu như chìm trong nước ấm, vừa nóng vừa khô, xương cốt như đều sắp mềm nhũn hết cả.
"Chuyện này chẳng phải đã thống nhất từ trước à?"
Long Nghị ôm đứa nhỏ lại nằm dài lên người anh, hôn nhẹ khóe môi: "Ai là người nói muốn lái xe máy điện chở anh đi dạo phố?"
"Muốn anh chở em cơ!" Tần Thiên được voi đòi tiên.
Long Nghị cười: "Ừ, anh chở em."
Từ góc nhìn của anh, đôi mắt đứa nhỏ sáng mà hung dữ, cái mũi đỏ ửng, môi chu ra. Long Nghị cứ thấy thật giống bé sói con đang bảo vệ đồ ăn chợt nhận ra chủ mình, đáng yêu lắm có phải không.
Edit: tokyo2soul