Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Trương Mạn Đường là cái tên đang vô cùng nóng hiện nay, không phải bởi vì đối phương sắp có dự án mới nào đó, cũng không phải là kiểu comeback chấn động mà là chuyện tình ái siêu cấp ngọt ngào với một vị tổng tài có tiếng trong giới bất động sản.

Đương nhiên trên mạng vẫn có một số người ghen tị liên tục tung ra những lời mỉa mai nhưng đa số tất cả mọi người đều vô cùng nhiệt tình chúc phúc. Có một số fan hâm mộ không phải vì năng lực diễn xuất của cậu mà đến, bọn họ đến chỉ bởi vì muốn nhìn thấy cậu và Trương Dạng đứng cạnh nhau mà thôi.

Tổ chương trình Mùa Hè Đến rồi cũng rất biết lợi dụng chuyện này để tăng rating cho chương trình, ở trong mỗi trò chơi luôn lồng ghép khéo léo chuyện nhắc đến Trương Dạng với Trương Mạn Đường. Trương Mạn Đường cảm thấy không muốn như vậy, cho dù đã nhắc tổ chương trình lưu ý chuyện này một chút nhưng tần suất cái tên Trương Dạng được nhắc tới chỉ giảm đi chứ không biến mất hoàn toàn.

Mùa Hè Sôi Động đã phát sóng được 2 tập, mọi người đều rất đón nhận, hoặc cũng có thể nói mọi người đến vì Trương Mạn Đường. Trên mạng còn có một số người nói show này là của Trương Mạn Đường vì thời gian Trương Mạn Đường xuất hiện rất nhiều, lấn át tất cả những người khác.

Cố Giai Thụy vừa cảm thấy tức giận lại ghen ty, cậu ta đến nói với đạo diễn chương trình này lưu ý thời gian xuất hiện trên khung hình của cậu một chút. Lúc đầu đã thống nhất thời gian xuất hiện của cậu và Trương Mạn Đường là như nhau, đến cuối cùng 2 tập phát sóng lại cắt bỏ rất nhiều đoạn có cậu.

Đạo diễn chỉ coi trọng Trương Mạn Đường, dù sao bây giờ cũng chỉ có một mình cậu là người kéo rating về cho chương trình, Cố Giai Thụy sao có thể so sánh được với Trương Mạn Đường.

"Thụy Thụy, tôi sẽ lưu ý vấn đề này, đợi tập 3 phát sóng sẽ để cho cậu xuất hiện nhiều một chút."

Cố Giai Thụy cảm thấy đạo diễn rất hời hợt, chỉ là nói cho có chứ không chịu lưu tâm nhưng cậu cũng không còn cách nào khác. Cậu đã ký hợp đồng với chương trình này quay hết mùa 1, nếu đột nhiên không quay nữa sẽ phải đền bù tiền hủy hợp đồng, hơn nữa cậu cũng cần có chương trình này để xuất hiện nhiều một chút trước khán giả.

Khi Cố Giai Thụy rời khỏi phòng của đạo diễn, vừa hay nhìn thấy Trương Mạn Đường từ phòng hóa trang đi ra. Trong lòng Cố Giai Thụy tuy không ưa Trương Mạn Đường nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười muốn tiếp cận cậu.

"Anh Mạn Đường, đi ăn cơm trưa sao?"

Trương Mạn Đường đang định đi ăn cơm trưa, chỉ là lần này Trương Dạng đã đợi sẵn ở bên ngoài rồi.

"Đúng vậy."

Cố Giai Thụy nhanh chóng nắm lấy thời cơ.

"Em cũng đang định đi ăn cơm trưa, hay là chúng ta cùng đi có được không?"

Trương Mạn Đường lắc đầu, hôm nay cậu không thể đi ăn cùng Cố Giai Thụy được.

"Tôi có hẹn mất rồi, lúc khác rảnh chúng ta sẽ đi ăn sau."

Nói rồi Trương Mạn Đường nhanh chóng rời đi, Cố Giai Thụy nhíu mày hừ lạnh, trong ánh mắt hiện rõ tia thù hằn. Nghĩ nghĩ một hồi, Cố Giai Thụy lại nâng bước đi theo Trương Mạn Đường xem thử, quả nhiên không ngoài dự đoán của cậu, Trương Mạn Đường hẳn là được Trương Dạng đón đi.

Địa điểm quay hôm nay khá gần công ty của Trương Dạng, thế cho nên hắn mới có thể rảnh rỗi đến đây nhìn Trương Mạn Đường một cái. Đương nhiên là Trương Mạn Đường cảm thấy vô cùng vui vẻ, thời gian này hai người đã không ngồi ăn cơm cùng nhau.

Trương Dạng vẫn có tài xế riêng đưa đón, mỗi lần đều là chiếc limousine đen bóng rất dài, còn có tấm chắn giữa hàng ghế trước và sau. Hiện tại tấm chắn đó đã được kéo xuống để có không gian yên tĩnh cho hai người. Trương Mạn Đường vẫn hơi lúng túng khi ngồi cạnh Trương Dạng thế này.

"Chúng ta sẽ ăn trưa ở đâu?"

Trương Mạn Đường cảm thấy xe đã dừng lại, xoay người qua cửa kính nhìn thử thì phát hiện ra chiếc xe mới chỉ sang bên kia đường, đỗ tại nơi kín đáo có thể đỗ xe mà thôi.

"Tôi có nói sẽ đi ăn sao?"

Trương Mạn Đường hả một tiếng, đúng là Trương Dạng không hề nói là sẽ đến đón cậu đi ăn nhưng mà thời gian này hẳn là thời gian thích hợp để ăn trưa mà.

"Cởi đồ." Trương Dạng nói.

Trương Mạn Đường còn tưởng mình nghe nhầm thì mở lớn hai mắt nhìn về phía Trương Dạng ý nói mình không hiểu.

Trương Dạng nhàn nhạt lên tiếng: "Cởi đồ của em ra."

Trương Mạn Đường ngẩn người, thì ra Trương Dạng đến đón cậu không phải là vì muốn cho cậu đi ăn mà là muốn đến để ăn cậu. Chỉ là nơi này đang ở rất gần chỗ quay chương trình, còn có vài nhà báo phóng viên luôn túc trực ở đó. Tuy rằng trong xe được trang bị kính một chiều kín đáo nhưng với sức lực của Trương Dạng khi làm chuyện đó nhất định sẽ khiến cho chiếc xe này phải rung chuyển rõ ràng.

"Trương Dạng, ở đây có một số nhà báo." Trương Mạn Đường muốn nói nhưng lại bị ánh mắt rực lửa của Trương Dạng như muốn thiêu đốt cậu làm cho im lặng, ngoan ngoãn cởi quần áo trên người mình xuống.

Sàn xe của chiếc limousine này rất rộng rãi, Trương Dạng mang theo phong vị của một tổng tài cao ngạo ngồi vắt chéo hai chân nhìn Trương Mạn Đường. Chỉ một ánh mắt thôi cậu cũng có thể hiểu được Trương Dạng đang muốn nói cái gì, hắn muốn cậu ngoan ngoãn phục tùng quỳ ở dưới chân của hắn.

Trương Dạng nâng chân, đôi giày da bóng loáng sạch sẽ đặt ở trên đùi của Trương Mạn Đường, còn cố tình chạm tới phần đùi non phía trên, nơi có vật nam tính tinh xảo hồng hào đang rạo rực của cậu.

"Ưm...'

Trương Dạng không dùng lực, nhưng đế giày có những viền gồ ghề có thể ma sát khiến cho Trương Mạn Đường cảm thấy vừa sợ hãi lại vừa kích thích, cả lông tơ trên người cậu cũng như muốn dựng thẳng.

Trương Dạng hơi nâng chân nên đến trước mặt của Trương Mạn Đường khàn giọng nói: "Giúp tôi tháo giày ra."

Trương Mạn Đường hơi hoảng hốt, động tác cũng ngây ngô đưa tay giúp Trương Dạng tháo giày ra để ngay ngắn một bên. Trương Dạng mang một đôi tất cao cổ màu đen, đúng kiểu phong cách thành đạt của một dân trí thức cao cấp. Bàn chân của hắn rất lớn, Trương Mạn Đường biết hắn mang giày da size 45, cậu từng đọc được thông tin ở trên mạng rằng kích thước của bàn chân sẽ tương đương với kích thước vật nam tính của một người đàn ông, nghĩ lại nơi đó của Trương Dạng đúng là rất khủng bố.

Trương Dạng cười tà, đưa chân của mình bắt đầu trêu chọc nơi đó của Trương Mạn Đường, khiến cho cậu run rẩy liên hồi sắp quỳ không vững.

"Ưm... Trương Dạng... đừng như vậy..."

Trương Dạng càng ngày càng dùng sức ra tăng tốc độ hơn, tà ác khàn giọng nói.

"Tôi thích như vậy."

Trương Mạn Đường run rẩy cam chịu, hai tay nắm lấy đùi của Trương Dạng muốn tìm kiếm một điểm chống đỡ. Động tác của Trương Dạng vô cùng điêu luyện, chẳng mấy chốc đã có thể chơi đùa Trương Mạn Đường đến mất hình tượng bắn ra một lượng tinh dịch trên chân của hắn và đùi cậu.

"Làm sao đây?"

Trương Mạn Đường bối rối, giúp hắn tháo đôi tất kia ra, còn cẩn thận lấy áo của mình lau chân cho hắn, sau đó đỏ mặt lí nhí nói: "Em... xin lỗi..."

Trương Dạng hài lòng, đợi cho Trương Mạn Đường làm việc xong xuôi thì kéo cậu ngồi lên đùi mình. Hắn mở ngăn chứa đồ nhỏ bên ghế ngồi của xe, lấy ra một vật có hình thù trơn bóng vừa dài vừa tròn đưa đến trước mặt cậu.

Trương Mạn Đường xấu hổ né tránh, cậu biết đây là cái gì, chỉ là từ trước đến nay Trương Dạng toàn dùng hàng thật của chính bản thân mình, không khi nào dùng tới thứ này cả. Trương Dạng đặt thứ đó ở bên cạnh môi của Trương Mạn Đường nói: "Há miệng ra nào."

Trương Dạng luôn luôn có những yêu cầu kỳ quái khiến cho người ta phải đỏ mặt trên phương diện tình dục này, mà cậu là cún con nghe lời của Trương Dạng cho nên không thể từ chối hắn, chỉ có thể làm theo những gì hắn nói mà thôi.

Trương Mạn Đường vừa há miệng đã bị đặt vật kia vào bên trong, hắn hơi đẩy cằm cậu lên một chút ý nói cậu ngậm lấy. Người đàn ông nào đó tà ác nhấn vào một nút nhỏ trên chiếc điều khiển bên cạnh, giây tiếp theo trong khoang miệng nhỏ nhắn của cậu bắt đầu truyền tới những đợt rung lắc không theo quy luật.

Trương Mạn Đường bị ép buộc nhìn thẳng vào Trương Dạng, ánh mắt xấu hổ kia cũng ngập nước như sắp khóc. Lực rung này không gây đau đớn trong khoang miệng nhưng nó khiến cho nước miếng của cậu không thể nào giữ lại được, chỉ có thể chảy xuống kéo dài đến tận yết hầu đang liên tục lên xuống kia.

Trương Dạng vừa thưởng thức cảnh xuân trước mắt, lại vừa đưa ngón tay thô lớn ở phía sau kia của mình bắt đầu tìm tới nơi giữa hai bên mông trắng trẻo. Hắn không chút lưu tình nào đưa ngón tay giữa dài nhất của mình kia cắm sâu vào cơ thể cậu, khiến cho cậu giật mình suýt chút nữa làm rơi thứ trong miệng kia xuống.

Trương Dạng cảm thấy đã nới lỏng khá tốt rồi liền đưa tay nhấn vào điều khiển tắt đi chế độ rung rồi nói: "Được rồi, đưa nó cho tôi nào."

Trương Mạn Đường thở dốc, há miệng để cho Trương Dạng lấy thứ kia ra khỏi miệng mình, trong quá trình lấy thứ đó còn kéo dài những sợi tơ óng ánh trong suốt vô cùng dâm mỹ, sau đó hắn liền chuyển thứ đó xuống hai mông của cậu, mạnh mẽ nhét nó vào bên trong.

"Ưm..."

Trương Dạng vuốt nhẹ mái tóc của Trương Mạn Đường.

"Tại sao mấy ngày nay không quay về phòng ngủ?"

Mấy ngày nay Trương Mạn Đường luôn trở về nhà rất muốn, bởi vì sợ làm Trương Dạng tỉnh giấc cho nên khi về nhà cậu đều lặng lẽ lên căn phòng nhỏ của mình ở tầng 6 trong tòa biệt thự rộng lớn kia.

"Bởi vì em thường xuyên về muộn, cho nên sợ làm phiền đến anh."

Trương Dạng khẽ mỉm cười, nhấn vào chiếc điều khiển bên cạnh chỉnh mức độ rung thấp nhất. Trương Mạn Đường còn tưởng người đàn ông này sẽ làm khó mình bằng cách lựa chọn mức độ cao nhất nhưng vẫn còn may hắn vẫn không làm tới cùng. Có điều Trương Mạn Đường đã nhầm rồi, người đàn ông này không những làm tới cùng mà còn làm đến mức biết chắc cậu sẽ chịu không được.

"Cho em mang cái này đi làm việc, không cho phép em tháo nó ra. Pin của cái này rất tốt, có thể dùng liên tiếp được 48h, hơn nữa tôi còn để mức độ rung nhỏ nhất nên sẽ không lo hết pin. Khi nào em quay trở về, đến gặp tôi, tôi sẽ tháo xuống cho em, có hiểu chưa?"

Trương Mạn Đường xấu hổ đỏ mặt, cậu quay chương trình truyền hình thực tế kia phải vận động rất nhiều, nếu như mang theo cái thứ kia ở bên người nhất định sẽ không thể làm được. Hơn nữa thứ đó cứ rung rung như vậy làm sao cậu có thể bước đi bình thường được đây.

"Trương Dạng... hôm nay em sẽ về sớm nấu cơm, có thể không cần mang thứ này hay không?"

Trương Dạng lạnh lẽo quả quyết.

"Không thể!"

Nói rồi hắn nghiêng người qua ôm lấy cậu, hôn lên cần cổ của cậu, tại nơi cổ áo không thể che chắn được còn để lại rất nhiều dấu hôn đỏ ửng. Hôm nay Trương Mạn Đường mặc áo phông cổ tròn, hơn nữa bây giờ là mùa hè cũng không thể nào kỳ quái mà quấn khăn được. Trương Dạng lại cố tình để lại nhiều dấu hôn như vậy khiến cho cậu không thể quay hình hoàn thiện được trong hôm nay.

"Đừng mà Trương Dạng... lên hình sẽ nhìn thấy..."

Trương Dạng khàn giọng.

"Tôi muốn thấy, tập sau phát sóng tôi sẽ xem, nếu như không thấy thì tôi sẽ có cách dạy dỗ cún con hư hỏng này."
Nhấn Mở Bình Luận