Trương Mạn Đường thức dậy tắm rửa, cả người cậu loang lổ những dấu hôn xanh tím ngày hôm qua, ngay cả giữa hai bắp đùi cũng bị chà sát đến đỏ ửng còn chưa hồi phục. Cậu ngồi trên giường nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định lấy điện thoại ra gọi cho Trương Dạng.
Một năm nay đã thay đổi rất nhiều, lúc trước cậu chỉ có thể chờ đợi điện thoại của hắn gọi đến, hiện tại có thể tùy ý mà gọi cho hắn rồi, tuy rằng vẫn sẽ phải cân nhắc trước sau rất nhiều mới ấn số gọi đi nhưng dù sao chuyện liên lạc này cũng đã có thay đổi.
Bây giờ là gần 10 giờ, đầu dây bên kia phải đợi gần 5 hồi chuông ngân dài mới có một giọng nói trầm khàn, bình ổn tiếp nhận cuộc gọi. Trương Dạng vốn dĩ vẫn lạnh lùng như thế, có lẽ là do tính cách của hắn như vậy, Trương Mạn Đường đã quen với điều đó rồi. Người bình thường nhận được điện thoại của người yêu nhất định sẽ ân cần gọi tên đối phương, nhưng hắn trước sau như một vẫn chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng: "Tôi nghe."
Trương Mạn Đường ở bên này đang ngồi bên mép giường, đầu ngón tay thon dài vân vê vạt áo choàng tắm, cậu khẽ nói: "Là em... ngày hôm qua, có lẽ ví tiền bị rơi mất rồi cho nên em không có tiền trả cho tài xế taxi."
Trương Mạn Đường nói xong câu này lại tự cảm thấy mình thật ngu ngốc, lý do như vậy có vẻ gượng ép quá rồi. Quả nhiên đầu dây bên kia cũng im lặng mất vài dây, theo sau đó là sự lo lắng của cậu cũng kéo dài.
"Vậy sao, vậy em nói tài xế taxi đưa em đến đây đi, tôi sẽ trả tiền cho người đó."
Trương Mạn Đường nghe thấy câu nói kia của Trương Dạng thì khẽ mỉm cười, hắn không vạch trần lý do gượng ép kia của cậu, ngược lại còn thuận theo ngầm đồng ý nữa.
"Vậy bây giờ em sẽ đến đó, cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, anh có muốn ăn gì không, trên đường đến em sẽ mua tới cho anh."
Trương Dạng khẽ cười, tiếng cười nhẹ truyền qua rất rõ ràng ở đầu dây điện thoại bên kia.
"Chẳng phải em nói rằng em mất ví rồi hay sao?"
Trương Mạn Đường nghe được thì im bặt, đúng là giấu đầu lòi đuôi mà, thật sự rất xấu hổ.
"Không cần mua gì, em đến là tôi no bụng rồi."
Trương Mạn Đường nghe thấy vậy chỉ còn biết đỏ mặt, khẽ đáp một tiếng vâng rồi cúp máy.
Đường phố ẩm ướt do vừa mới trải qua một trận mưa, bầu trời vẫn còn âm u, Trương Mạn Đường đứng ở dưới sảnh đợi taxi, thỉnh thoảng lại hơi kéo cổ áo lên cao một chút. Thật ra cho dù có kéo cổ áo lên cao thế nào đi chăng nữa cũng không thể che dấu hết được những vết hôn chói mắt ở trên cần cổ kia của cậu.
Trương Mạn Đường là một nghệ sĩ nổi tiếng, dù cho bắt đầu từ hôm nay cậu đã không còn là nghệ sĩ nữa nhưng mà sự nổi tiếng của cậu vẫn còn, đứng ở trên đường lộ liễu như thế này rất dễ thu hút ánh nhìn của mọi người. Quả nhiên khi Trương Mạn Đường vừa đứng ở đó đã có vài người tới vây quanh.
Nếu là trước kia Trương Mạn Đường nhất định sẽ hoảng hốt, lựa chọn trốn tránh nhưng bây giờ cậu có thể bình tĩnh mà nói chuyện với bọn họ như một người bình thường vì dù sao thì bắt đầu từ ngày hôm nay cậu đã không còn là nghệ sĩ nổi tiếng nữa rồi.
"Là anh Mạn Đường sao?"
"Thật sự là Đường ca rồi, có thể gặp anh ở ngoài thế này đúng là may mắn."
"Đường ca, em rất mong chờ phim mới của anh. Một mình anh đảm nhận hai vai chính hẳn rất khó đúng không?"
"Đúng đúng đúng, bọn em nhất định sẽ cày view phim cho anh. Giải thưởng nghệ sĩ xuất sắc nhất năm sau nhất định sẽ có tên anh rồi."
Trương Mạn Đường vẫn còn chưa công khai với báo giới rằng mình sẽ rút khỏi giới giải trí, chỉ có người trong ngành mới biết quyết định này của cậu mà thôi, khó tránh những fan hâm mộ này lại nhiệt huyết muốn ủng hộ cậu như thế. Trương Mạn Đường nghĩ nghĩ một hồi vẫn là thành thật nói ra, cậu cũng không muốn lừa gạt bọn họ, tránh để cho bọn họ tốn công sức thời gian theo đuổi thần tượng đã giải nghệ là mình nữa.
"Cảm ơn, thật ra trong năm nay tôi sẽ giải nghệ."
Lời nói này của Trương Mạn Đường khiến cho đám đông đang ồn ào cũng phải im bặt, có một cô gái mở lớn hai mắt, giọng nói hơi nâng cao giống như là rất bất ngờ.
"Anh nói sao? Tại sao đột nhiên lại có quyết định như vậy?"
"Có phải anh bị nhà sản xuất phim nào đó chèn ép hay không? Hay là Trình thị đóng băng hoạt động của anh rồi?"
"Đường ca, anh nói ra, bọn em nhất định sẽ đòi lại công bằng cho anh."
Trương Mạn Đường cũng không ngờ tới sẽ có người vì mình mà nôn nóng như vậy, cậu dịu giọng trấn an các cô gái xung quanh.
"Không phải đâu, chỉ là tôi cảm thấy đã rất mãn nguyện rồi, chẳng phải nếu như tôi là người bình thường giống như các bạn thì sẽ tốt hơn hay sao?"
Mọi người đều đồng loạt lắc đầu.
"Không tốt chút nào, như vậy sẽ không còn nhìn thấy anh nữa. Chúng em chỉ có thể nhìn thấy anh ở trên TV mà thôi, nếu như anh giải nghệ rồi vậy thì chúng em biết tìm anh ở đâu chứ.".
Truyện đề cử: Đích Thê Tại Thượng
Trương Mạn Đường cười khổ, thì ra trên đời này cũng có loại tình yêu cuồng nhiệt như vậy, nhưng mà ngẫm lại hình như là bọn họ cũng rất giống cậu thì phải, chẳng phải mỗi ngày đều mong ngóng có thể nhìn thấy Trương Dạng thật nhiều hay sao.
Có người nhạy cảm phát hiện ra trên cần cổ của Trương Mạn Đường xuất hiện nhiều dấu hôn, bây giờ cậu chỉ mặc một chiếc áo thun cổ tròn cho nên cũng chẳng có cách nào có thể che dấu được.
"Anh muốn tập trung cho Trương tổng và Tiểu Tu sao?" Một cô gái đứng ở gần cậu hỏi.
Trương Mạn Đường để ý ánh mắt của cô gái kia đang nhìn về phía cần cổ mình, trong nháy mắt cậu ngại ngùng đưa tay kéo cổ áo lên cao, chỉ là hành động này không những vô ích mà còn kéo theo tất cả những ánh mắt khác đang nhìn về đó. Trong nháy mắt, đáy lòng mọi người đều giống như có tia sáng xuất hiện, lập tức chuyển sang vấn đề khác hỏi.
"Ôi cổ của anh làm sao vậy?"
"Nhìn dấu vết này hẳn không phải là do dị ứng đâu nhỉ."
Trương Mạn Đường bị trêu chọc đến đỏ mặt, cho dù cậu có là diễn viên giỏi có thể nhập nhập vai dễ dàng đến đâu đi chăng nữa cũng không thể nào thoát khỏi sự xấu hổ khi có người nhắc đến tên của Trương Dạng.
May mắn lúc này có một chiếc xe taxi đỗ lại trước bọn họ, Trương Mạn Đường nhanh chóng thoát ra được những câu hỏi khó trả lời kia. Cậu vội vã chào tạm biệt mọi người rồi lên xe.
"Được rồi, xe đã đến, tôi phải đi đây, có thời gian lại nói chuyện cùng các bạn."
Thật ra nếu như Trương Mạn Đường không trả lời câu hỏi kia của fan hâm mộ thì bọn họ cũng đã thấy được câu trả lời trong biểu cảm trên gương mặt cậu rồi.
Khách sạn cách Trương thị không quá xa, hơn nữa hiện tại không phải là giờ cao điểm cho nên rất nhanh đã đến nơi. Đương nhiên Trương Mạn Đường vẫn có tiền để trả cho tài xế taxi, cậu cũng rõ ràng rằng Trương Dạng đã biết việc này.
Trương Mạn Đường mới chỉ đến đây vài lần, dù sao người đàn ông cuồng công việc như Trương Dạng luôn không thích bị quấy nhiễu trong giờ làm việc, cho nên cậu rất ít khi tới công ty của hắn.
Trương Mạn Đường nhìn tòa nhà cao cao trước mặt, khẽ hít một hơi thật sâu mới bước vào bên trong. Cậu dừng lại ở vị trí hai cô gái lễ tân, chậm rãi lên tiếng: "Tôi đến gặp Trương tổng."'
Hai cô gái đối diện có vẻ rất bận, cả một quá trình cũng không ngẩng đầu lên nhìn một lấy một cái, tuy nhiên thái độ của đối phương vẫn rất nhẹ nhàng.
"Xin hỏi ngài có hẹn trước hay không?"
Trương Mạn Đường im lặng một chút, hẳn là cũng xem như đã hẹn trước rồi phải không.
"Có."
Một cô gái lúc này mới ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy người đứng trước mặt là cậu thì rất bất ngờ, biểu hiện rất rõ ràng cũng không buồn che giấu. Trương Mạn Đường nghĩ có lẽ đối phương biết cậu là người nổi tiếng nên mới như vậy, thế cho nên lại chậm rãi lên tiếng nói.
"Tôi đã hẹn trước rồi."
Cô gái lễ tân bên cạnh phản ứng nhanh nhẹn hơn, dù sao Trương tổng vừa rồi đã nói nếu như là Trương Mạn Đường đến thì cứ để cho cậu lên thẳng văn phòng làm việc của hắn. Mà mấy tháng nay tin tức yêu đương của tổng tài với vị minh tinh nổi tiếng trước mặt này đây vẫn tràn lan trên báo giới, khỏi cần phải suy nghĩ nhiều cũng biết đó không phải là scandal cố ý gây ra mà chính là sự thật mà Trương tổng muốn công khai.
"Là cậu Trương phải không, Trương tổng đang ở trên văn phòng đợi cậu."
Trương Mạn Đường gật đầu cảm ơn, nữ lễ tân còn tiễn cậu đến thang máy, giúp cậu ấn số tầng. Trong phút giây đó cậu nhận ra cô gái nọ đang nhìn về phía cần cổ của cậu, hết cách rồi, ai nói hôm nay cậu chỉ mặc một chiếc áo thun cổ tròn, mà Trương Dạng lại để lại nhiều dấu vết trên cơ thể cậu như thế.
Trương Mạn Đường nhìn mình thông qua mặt kính gương trong thang máy, cẩn thận vuốt lại trang phục hơi nhăn của mình, biết trước bộ dạng mình lôi thôi thế này thì cậu đã trở về thay một bộ đồ khác rồi.
Khi cánh cửa thang máy mở ra cũng là lúc có một nhóm người đứng ở bên ngoài. Trương Mạn Đường hơi giật mình bởi vì trong số những người nước ngoài mặc tây trang kia còn có cả Trương Dạng nữa.
Đây là lần đầu tiên Trương Mạn Đường nhìn thấy Trương Dạng thể hiện khả năng giao tiếp bằng ngôn ngữ nước ngoài, cậu không biết đó là thứ ngôn ngữ của đất nước nào nhưng mà tốc độ nói chuyện của hắn rất nhanh, trong khoảnh khắc nhìn thấy cậu cũng không biểu hiện gì nhiều, chỉ lướt nhìn cậu một chút rồi lại nhìn về phía cô gái nước ngoài kia tiếp tục nói chuyện.
Trương Mạn Đường cũng không có lựa chọn nào khác cả, chỉ có thể bước ra ngoài. Tất cả ánh mắt đều đang đổ dồn về phía cậu khiến cho cậu trong phút chốc không biết nên phải nói gì, cậu căn bản không giỏi ngoại ngữ, chỉ còn biết hướng mắt nhìn về phía Trương Dạng cầu cứu.
Trương Dạng bước lên một bước, đi về phía của Trương Mạn Đường, vai của hắn chạm tới vai cậu như một sự an ủi, hắn giống như là đang giới thiệu cậu với mọi người vậy, bởi vì giây tiếp theo sau đó mọi người đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn cậu rồi lại mỉm cười tỏ ý chào hỏi.
Trương Mạn Đường cũng không biết làm gì khác ngoài việc khẽ gật đầu mỉm cười. Trương Dạng cúi đầu, ghé sát vào tai cậu nói, hành động vô cùng thân thiết trước mặt nhiều người như vậy khiến cho gương mặt cậu cũng bất giác ửng đỏ lên.
"Tôi phải tiễn đối tác một đoạn, em vào trong văn phòng đợi tôi đi."
Trương Mạn Đường khẽ đáp, ngoan ngoãn giống như một cô vợ nhỏ, gò má còn thoáng ửng hồng, rõ ràng hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy mà thôi.