Trương Mạn Đường căng thẳng uống cạn, cả một quá trình cũng không biết nó có mùi vị gì hay không, chỉ cảm thấy vừa uống xong thì trái tim trong lồng ngực lại đập thình thích, hơi thở bắt đầu ra tăng. Chẳng lẽ loại thuốc này lại có tác dụng nhanh đến như thế, cậu chỉ vừa mới uống xuống thôi mà.
Trương Dạng đưa tay cầm lấy ly nước ở trên tay của Trương Mạn Đường, khàn giọng lên tiếng:
"Cún con, rất ngoan! Em cảm thấy thế nào?"
Trương Mạn Đường ngây ngô đáp:
"Tim đập rất nhanh, còn rất khó thở"
Trương Dạng buồn cười, nhìn biểu cảm trên gương mặt của Trương Mạn Đường hiện tại rất hài hước, có lẽ nước này vốn dĩ không có tác dụng gì lúc này mà là do cậu tự mình dọa mình, căng thẳng tột độ mà thôi:
"Cún con, đừng căng thẳng. Tôi sẽ nương tay"
Trương Mạn Đường nghe thấy như vậy thì càng hoảng hốt hơn, cái gì mà tôi sẽ nương tay chứ? Như vậy là lát nữa hắn sẽ mạnh tay hay sao? Không biết có đau hay không nữa? Cậu là người rất sợ đau.
Trương Dạng đặt ly nước xuống bàn, nhìn Trương Mạn Đường nói:
"Lên trên đi"
Trương Mạn Đường gật đầu, động tác hơi lúng túng xoay người lại đi lên trên gác xép. Vẫn giống như hình ảnh của tối lần đầu tiên đó, cậu không có gì che đậy bên dưới, đi ở phía trước Trương Dạng, bị ánh mắt nóng bỏng của hắn thiêu đốt từ phía sau.
Trương Mạn Đường phát hiện ra trên gác xép đã có sự thay đổi, nếu như là trước đây cậu chỉ đặt một tấm đệm dưới sàn thì bây giờ đã có một chiếc giường ngủ không quá lớn được làm bằng sắt màu đen, trên đầu giường và dưới giường đều có song sắt cao cao, là kiểu dáng cổ điển... có một chút gì đó nguy hiểm. Ngoài chiếc giường sắt kia, trên bức tường còn treo rất nhiều những món đồ có hình thù kỳ quái. chẳng trách vừa mới rồi Trương Dạng lại nói không nên để cho Trương Tu lên đây.
Trương Mạn Đường ngẩn người đứng im ở một chỗ, không biết cậu đã thất thần trong bao lâu, đột nhiên có một bàn tay che ở trước mắt của cậu, bên tai cậu truyền tới giọng nói nam tính cùng hơi thở nóng rực của Trương Dạng:
"Cún con, nhắm mắt lại, đừng nhìn"
Vừa mới rồi Trương Mạn Đường còn đang rất căng thẳng, trống ngực đập loạn liên hồi, lúc này nghe thấy giọng nói của Trương Dạng đột nhiên cảm thấy yên tâm hơn một chút. Cậu nghe lời hắn, nhắm chặt mắt lại, nhưng mà lúc này ở trên mắt cậu đã không còn là bàn tay của hắn mà được thay thế bằng một thứ rất mềm mại giống như là tấm vải, một màn tối đen không hề có chút tia sáng nào nữa.
Trương Mạn Đường rất căng thẳng, bởi vì tạm thời không thể nhìn thấy cho nên cậu không biết được Trương Dạng tiếp theo sẽ làm gì. Chỉ cảm nhận được hai tay của hắn nắm lấy hai tay cậu, đầu ngón tay của hai người đan xen lồng vào nhau.
Trương Mạn Đường cảm nhận được từng nụ hôn vụn vặt rơi trên gương mặt cậu, cần cổ cậu, phía sau lưng cậu làm cho bản thân cậu thật sự rất ngứa ngáy, trong lòng xuất hiện cảm giác ham muốn dục vọng dâng cao. Cậu rất muốn tháo bỏ tấm vải làm cản trở tầm mắt cậu xuống, lại muốn dùng đôi tay mình chạm vào cơ thể của Trương Dạng nhưng không thể bởi vì bàn tay của cậu lúc này đã bị hắn giữ chặt lấy khóa trụ sau lưng.
Một cảm giác lạnh lẽo xa lạ bất ngờ chạm tới phần da thịt trên cổ tay cậu, giống như là một vật làm bằng kim loại chắc chắn, cứ như vậy cố định hai tay cậu lại phía sau. Trương Mạn Đường hoảng hốt, thử cử động muốn thoát ra nhưng không được, chiếc còng tay này thật sự rất chắc chắn:
"Trương Dạng..."
Bên tai Trương Mạn Đường nghe thấy tiếng quần áo va chạm, có lẽ Trương Dạng đang cởi đồ của hắn. Một hồi sau thì hắn ở phía sau ôm lấy eo cậu, da thịt nóng bóng trên người hắn chạm vào lưng cậu:
"Cún con, nên gọi tôi là gì?"
Trương Mạn Đường khàn giọng, cổ họng của cậu lúc này khô khốc:
"Daddy..."
Trương Dạng giúp Trương Mạn Đường đi về phía chiếc giường phía trước, để cậu nằm sấp ở trên đó:
"Cún con, tiếp theo tôi sẽ làm cho em thật thoải mái"
Thật thoải mái sao? Hiện tại cậu đang cảm thấy không thoải mái, lúc này trong người cậu rất nóng, tầm mắt lại bị che kín không có cách nào nhìn thấy được Trương Dạng, hai tay phía sau bị còng lại không thể chạm vào cơ thể hắn. Ở trên chiếc giường này chỉ có một mình cậu, cậu không biết bây giờ hắn đang làm gì nữa:
"Trương Dạng, anh ở đâu?"
Trương Dạng đang đốt nến, một cây nến thật lớn. Trương Mạn Đường cũng nghe thấy được âm thanh khe khẽ phát ra giống như là tiếng ga của bật lửa, vài giây sau đó trong không khí đã lan tràn một mùi thơm nhẹ dịu, khiến cho cậu cũng tạm thời buông xuống căng thẳng.
Tầm mắt của Trương Dạng trầm xuống, hắn đứng ở một bên nhìn Trương Mạn Đường đang bị trói buộc nằm trên giường. Im lặng thật lâu cũng không lên tiếng, mãi cho đến khi người ở trên giường giống như rơi vào trạng thái hoảng loạn, giọng nói run sợ gọi hắn:
"Trương Dạng, Trương Dạng... anh lên tiếng được không, em không thể nhìn thấy anh"
Trương Dạng tiến về phía trước, bước chân của hắn rất chậm rãi, không gây ra tiếng động gì cả. Hắn cầm trên tay cây nến màu đỏ, đưa tay nghiêng cây nến kia khiến cho sáp nến nóng bỏng nhỏ xuống từng giọt trên tấm lưng trắng tinh tế kia của Trương Mạn Đường.
Trương Mạn Đường bị hoảng sợ, cảm giác có một thứ chất lỏng rất nóng đang rơi xuống trên da thịt khiến cho cậu phải dãy dụa muốn thoát ra, nhưng mà tay ở phía sau lưng bị khóa chặt, hai chân cậu lại giống như bị một chân của Trương Dạng dùng lực dẫm xuống, không có cách nào có thể thoát ra được:
"A... không... Trương Dạng... em nóng"'
Trương Dạng mang theo đôi mắt dục vọng nhìn chằm chằm sáp nến đang nhỏ trên người của Trương Mạn Đường mà khàn giọng nói:
"Gọi tôi là gì?"
Trương Mạn Đường nức nở cầu xin:
"Daddy... anh đang làm gì vậy? Em rất nóng hu hu"
Trương Dạng cố tình nhỏ sáp nến xuống mông thịt của Trương Mạn Đường, làn da ở đây vốn dĩ rất mỏng, cho nên chỉ cần nhỏ xuống một chút thì cả người Trương Mạn Đường đã run rẩy mà chịu không được:
"Không... đừng... daddy"
Trương Dạng nghe thấy tiếng daddy phát ra từ trong miệng của Trương Mạn Đường, dục vọng muốn trêu chọc trong lòng hắn đối với cậu càng cao hơn. Cho dù Trương Mạn Đường khàn giọng nỉ non bao nhiêu đi chăng nữa, sáp nến kia cũng không chịu dừng lại, trên da cậu bắt đầu có cảm giác tê dại ngứa ngáy. Sức nóng lúc đầu đã không còn, thay vào đó là cảm giác kích thích khó tả, tiếng rên rỉ kiều diễm trong miệng cậu bất giác truyền ra:
"A... daddy... ừm"
Trương Dạng đặt cây nến sang một bên, hắn chậm rãi lấy đi sáp nến đã khô lại trên người của Trương Mạn Đường:
"Cún con, có phải rất thoải mái hay không?"
Trương Mạn Đường cuối cùng cũng được nghe thấy giọng nói của Trương Dạng sau một hồi cậu tự mình rên rỉ kia, cảm giác lúc này chính là rất muốn hắn, muốn hắn nói chuyện với cậu, muốn hắn ngay lập tức tiến vào cơ thể cậu... nhưng mà lời nói bạo dạn kia làm sao cậu dám nói ra, từ trước đến nay cậu chưa từng dám nói ra những lời như vậy. Trương Mạn Đường khó chịu muốn chết, tầm mắt thì bị che kín, hai tay thì bị khóa chặt, vật ở dưới thân đang phấn khích bí bách không có cách nào tự mình an ủi cả:
"Daddy, daddy... cầu xin anh yêu thương cún con đi... hu hu"
Trương Dạng mỉm cười, nhẹ nhàng ở một bên lấy sáp nến:
"Cún con, anh vẫn luôn yêu thương em"
Không rõ là nước mắt hay là mồ hôi mà cậu có cảm giác tấm vải che chắn ở trước mặt mình cũng ẩm ướt, tạo cho cậu cảm giác khó chịu bí bách, thật muốn mang tấm vải này gỡ xuống:
"Daddy... em muốn nhìn thấy anh... cầu xin anh tháo tấm vải này xuống cho cún con đi"
Cả người của Trương Mạn Đường run rẩy kịch liệt bởi vì lúc này trên người cậu có một thứ gì đó rất mềm mại đang ở chỗ hai bắp đùi non của mình lướt qua. Hai chân của Trương Mạn Đường cho dù có cố gắng khép lại cũng không có ích lợi gì, vật kia thật mềm mại, thật tơ mảnh. Khi Trương Mạn Đường còn chưa kịp lên tiếng cầu xin thì cả người cậu bất giác bị Trương Dạng mạnh mẽ lật lại, sự thống khổ ngứa ngáy một lần nữa bủa vây lấy cậu:
"Hu hu, cầu xin anh... cầu xin anh tha cho cún con đi"
Trương Dạng ngồi ở trên chân của Trương Mạn Đường, xấu xa mang một sợi lông vũ màu xám lướt ở trên vùng bụng dưới của cậu, thỉnh thoảng còn chạm tới nơi đang dựng thẳng cứng nóng kia một chút.
Trương Mạnh Đường liên tục kêu rên, mỗi lời nói ra đều có từ cầu xin anh tha cho cún con đi mà, khiến cho cậu cũng bất giác nghĩ rằng mình chính là cún con của Trương Dạng, quên đi mất cái tên của chính bản thân mình.
Trương Dạng thấy người bên dưới bị trêu đùa đến cả người đầy mồ hôi mà thở dốc, ngay cả trên đầu của vật nam tính dưới thân kia cũng đã rỉ ra một chút dịch trắng. Người nọ khó khăn thấp giọng cầu xin đến mức thở không ra hơi, hắn nhếch môi nở nụ cười tà ác, để lông vũ kia sang một bên, cầm lên một cây roi da nhiều sợi đánh xuống bắp đùi cậu.
Trương Mạn Đường sắp bị Trương Dạng hành hạ đến phát điên rồi, tại vì sao so với những hành động này cậu lại cảm thấy rất hứng thú chứ. Tuy rằng rất đau, rất khó chịu nhưng cũng không thể nào mà nói rằng cậu không có dục vọng được. Trương Dạng càng mạnh tay bao nhiêu thì cậu lại càng cảm thấy ham muốn bấy nhiêu, càng muốn hắn xuống tay tàn nhẫn hơn với cậu:
"Dadddy... daddy... ừm"
Trương Dạng nhận ra con mồi đã rơi vào sự khoái cảm do hắn tạo ra, cho nên lúc này mới kéo cậu ngồi dậy, vòng tay ra phía sau tháo còng tay xuống cho cậu, nhân tiện giúp cậu tháo ra bịt mắt.
Hai tay của Trương Mạn Đường được hoạt động tự do trở lại, tầm mắt cũng đã được như ý nguyện nhìn thấy Trương Dạng đối diện. Cậu vội vươn tay muốn chạm vào hắn nhưng lại bị hắn ngăn lại:
"Cún con, không cho phép chạm vào tôi"
Trương Mạn Đường nức nở khó chịu, thật sự chỉ muốn được ôm lấy Trương Dạng, muốn được Trương Dạng an ủi mà thôi:
"Daddy... cầu xin anh ôm cún con đi mà hu hu"
Trương Dạng đưa tay lau đi giọt nước mắt bị tình dục dằn vặt của Trương Mạn Đường, khẽ nở một nụ cười tà ác:
"Em là cún con của Trương Dạng anh".