Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trong Mắt Có Kịch

Thời điểm hiện tại Trương Mạn Đường cảm thấy vô cùng hồi hộp, không gian yên tĩnh đến mức cậu có thể nghe ra được tiếng nhịp tim của mình đang đập loạn trong lồng ngực.

"Reng reng..."

Tiếng nhạc chuông điện thoại mặc định thông báo cuộc gọi đến của Trương Mạn Đường reo lên, là chiếc điện thoại đời cũ của cậu. Cậu cúi đầu nhìn, thì ra là Tịnh Kỳ gọi tới, do dự một lát cậu mới lên tiếng nói với Trương Dạng:

"Là chị Tịnh Kỳ"

Trương Dạng chỉ nhàn nhạt thả chậm một chữ:

"Nghe"

Chỉ một chữ kia của Trương Dạng, Trương Mạn Đường cũng có thể nghe ra được sự mất hứng từ hắn. Trương Mạn Đường nhấn vào nút tiếp nhận của gọi, Tịnh Kỳ ở bên kia giống như là súng liên thanh lã thẳng vào tai cậu vậy:

"Tiểu Đường, cậu cuối cùng cũng chịu nghe điện thoại của tôi, cậu đã đọc tin tức hay chưa?"

Trương Mạn Đường hơi nhíu mày, cậu bị tiếng nói lớn kia của Tịnh Kỳ làm cho phải bỏ xa điện thoại ra một chút:

"Sao thế chị Tịnh Kỳ?"

Tịnh Kỳ nâng giọng:

"Cậu đúng là chưa xem tin tức thật rồi, tin động trời đó có biết không, là liên quan đến cậu đấy"

Trương Mạn Đường nhíu mày:

"Đến em sao?"

Tịnh Kỳ:

"Đúng vậy đó, tin cậu có con trai lại bị đồn đại ở trên mạng rồi. Có người còn tra ra được nhóc con kia chính là người ở trong video làm bánh có liên quan đến cậu, tin đồn lúc trước cậu đã phủ định, nhưng từ sau buổi họp báo Thanh Xuân Tươi Đẹp, cậu lại công khai thằng bé kia như vậy, nhà báo chụp được rất nhiều ảnh của cậu và nhóc con kia"

Bởi vì lo lắng cho tình trạng bệnh tình của Trương Tu nên quả thật từ lúc trở về sau khi kết thúc cuộc họp báo kia, Trương Mạn Đường chưa hề lên mạng chính vì thế không hề biết tin tức đồn đại trên đó.

"Vậy sao, em không nghĩ sự việc lại thành ra như vậy"

Tịnh Kỳ sốt sắng:

"Cậu sắp sửa ra nhập phim của đạo diễn gạo cội rồi đó, để xảy ra tin tức này thì không hay đâu. Hay là để tôi sắp xếp cho cậu và nhóc con kia một buổi họp báo, giải thích rằng cậu là chú họ của nó"

Trương Mạn Đường cảm thấy không ổn, dù sao Trương Tu cũng là con trai của của Trương Dạng, mà người đàn ông này không thích ai đụng chạm đến con trai của mình cả:

"Không được, Tiểu Tu... là con trai của Trương tổng"

Tịnh Kỳ hơi gấp gáp:

"Cậu nói một câu với ngài ấy không phải được rồi sao"

Đương nhiên là không được rồi, hiện tại bản thân cậu còn đang gây ra chuyện lớn, hơn nữa cả hai chuyện đều liên quan đến Trương Tu, cậu không có can đảm cầu xin hắn để Trương Tu xuất hiện trong cuộc họp báo với cậu:

"Chuyện này... có thể để ngày mai em qua gặp chị tính cách hay không?"

Tịnh Kỳ ở bên này gấp gáp cực độ:

"Cậu còn muốn để đến ngày mai mới tính cách hay sao, cậu không biết tình hình trên mạng hiện tại nóng đến mức nào rồi hả..."

Trương Mạn Đường lúng túng, cậu không muốn để Trương Dạng phải chờ lâu... dù sao thì vừa rồi cậu cũng đã ở dưới phòng của Trương Tu ngây ngốc một thời gian rồi:

"Chị Tịnh Kỳ, có thể để ngày mai được không... hiện tại không tiện"

Tịnh Kỳ là người nhạy bén, tự nhiên sẽ đoán ra được chuyện gì đó. Bây giờ là hơn 11 giờ đêm rồi, giọng nói của Trương Mạn Đường lại rất nhỏ nhẹ, người như Trương Dạng có lẽ sẽ không đi ngủ sớm khi bên cạnh có tình nhân được. Tịnh Kỳ điều chỉnh lại giọng nói của mình, nhắc nhở Trương Mạn Đường một câu rồi cũng cúp máy:

"Hầu hạ Trương tổng cho tốt rồi nhân cơ hội nói với ngài ấy một tiếng, nếu không để mọi chuyện rùm beng lên thì sẽ không tốt cho sự nghiệp sau này của cậu"

Trương Mạn Đường gật đầu:

"Vâng"

Trương Mạn Đường cúp máy, quay qua chỗ Trương Dạng thì thấy đối phương đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt kia giống như đang muốn truy hỏi cậu:

"Là chị Tịnh Kỳ gọi cho em... có một chút chuyện mà thôi"

Trương Dạng nắm lấy tay của Trương Mạn Đường, đầu ngón tay của hắn vuốt ve mu bàn tay cậu, mà sự chuyển động này đã khiến cho cả thân thể của cậu cũng phải run rẩy theo:

"Có chuyện gì?"

Trương Mạn Đường cúi đầu, nhỏ giọng nói:

"Là chuyện liên quan đến Tiểu Tu... hôm đó Tiểu Tu đến dự buổi họp báo, không may bị phóng viên chụp lại được"

Trương Dạng hỏi:

"Cho nên?"

Trương Mạn Đường im lặng một chút, có lẽ chuyện liên quan đến Trương Tu thì cậu nên hỏi ý kiến của Trương Dạng thật cẩn thận:

"Trương Dạng, chuyện của Tiểu Tu... nên phải làm như thế nào tiếp theo?"

Trương Dạng nhếch môi, khẽ nở một nụ cười hài lòng, hắn đưa tay cởi ra từng nút áo pijama trên người cậu. Đây là lần đầu tiên Trương Dạng kiên nhẫn đến như vậy, bình thường thì người đàn ông này sẽ trực tiếp dùng lực kéo bung hàng cúc áo chứ chẳng bình tĩnh chậm rãi mà cởi từng chút một thế này:

"Tôi có chuyện muốn nói với em đây"

Trương Mạn Đường gật đầu, không dám né tránh bàn tay xấu xa đang di chuyển trêu chọc cơ thể cậu:

"Vâng"

Trương Dạng sẽ nói gì với cậu đây? Là món cà ri không hợp ý hắn? Là chuyện sức khỏe của Trương Tu? Hay là chuyện của Nhậm Tử Sâm? Trương Mạn Đường vô cùng lo lắng và bất an, cho dù là chuyện gì đi chăng nữa thì cũng đều khiến cho cậu hoảng sợ.

"Tôi có một món quà tặng cho em, ở bên trong, em vào thử đi"

Trương Mạn Đường đúng thật là không thể ngờ đến, bởi vì chuyện mà Trương Dạng muốn nói với cậu là tặng cho cậu một món quà. Quà sao? Là quà mà Trương Dạng tặng cho cậu, cũng đã lâu lắm rồi người đàn ông này chưa tặng quà cho cậu thì phải. Trương Mạn Đường không giấu nổi sự gấp gáp cùng háo hức trong đôi mắt, ngay cả nút áo sớm đã bị Trương Dạng cởi ra cũng quên mất mà đứng dậy đi vào bên trong.

Đây là căn phòng với rất nhiều tấm gương cùng bức ảnh lớn phóng đại của cậu được treo lên. Trương Mạn Đường thế nhưng đã quên mất căn phòng này được làm ra với mục đích gì. Trên chiếc ghế uốn lượn kỳ quái có một chiếc tạp dề được đặt ở trên, đây chẳng phải là chiếc tạp dề ở dưới nhà hay sao. Trương Mạn Đường khó hiểu, tìm kiếm khắp mọi nơi trong căn phòng cũng không tìm thấy thứ gì mới lạ cả, mà chiếc tạp dề ở dưới phòng bếp hình như là không nên xuất hiện ở tại chỗ này.

Trương Mạn Đường thất thần đứng ở trước chiếc ghế uốn lượn, cúi đầu nhìn chiếc tạp dề kẻ sọc màu xanh đen, cậu bắt đầu suy nghĩ lung tung. Ý của Trương Dạng là gì đây, là muốn nhắc nhở chuyện món cà ri, hay là muốn nhắc nhở cậu chuyện của Trương Tu?

Đúng lúc này, ở phía sau lưng cậu có một giọng nói trầm khàn cất lên, là giọng đàn ông nam tính chuẩn thủ đô mang theo nét quyến rũ khó tả:

"Em đứng thất thần ở đó làm gì?"

Trương Mạn Đường giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy hình ảnh một người đàn ông cởi trần, bên dưới là một chiếc quần dài mặc ở nhà đơn giản, thân hình của hắn rắn rỏi săn chắc, gương mặt kia đúng là cực phẩm trong các loại cực phẩm:

"À... em chỉ thấy chiếc tạp dề này"

Trương Dạng nhếch môi khẽ nở một nụ cười, hắn chậm rãi tiến lên, vòng tay lên phía trước cởi áo của cậu, sau đó bàn tay xấu xa kia lại di chuyển vào trong quần cậu, thông qua lớp quần lót mà trêu chọc xoa nắn địa phương nhạy cảm kia:

"Đúng vậy, nhanh một chút, tôi không muốn chờ đợi, em hiểu không?"

Trương Mạn Đường đỏ mặt, có lẽ cậu hiểu được ý muốn của hắn rồi... người đàn ông này vẫn luôn có rất nhiều trò mới lạ trên phương diện tình dục kia.

Trương Mạn Đường do dự nhìn chiếc tạp dề đặt trên chiếc ghế uốn lượn, xung quanh căn phòng này đều là gương lớn, giống như là hàng trăm ánh mắt của Trương Dạng luôn quan sát cậu vậy. Cậu cúi người cởi quần, mặc lên chiếc tạp dề phòng bếp, Trương Dạng muốn cậu chỉ mặc một chiếc tạp dề này thôi, cậu đương nhiên là hiểu được rồi.

Tạp dề vốn là thứ nên mặc ở phòng bếp, đương nhiên cách mặc cũng không phải giống như cậu hiện tại. Cậu nhìn mình ở trong gương thật rất xấu hổ, ngay cả bản thân mình cũng không dám đối diện, thử hỏi sao mà cậu có can đảm bước ra ngoài để đứng đối diện với Trương Dạng đây.

Trương Mạn Đường hít một hơi thật sâu, chậm rãi bước ra ngoài. Lúc vừa bước ra đã bắt gặp ánh mắt của Trương Dạng, ánh mắt kia chẳng khác gì một loài thú nhạy bén đang quan sát con mồi, khiến cho Trương Mạn Đường cũng phải né tránh.

"Lại đây"

Trương Dạng ngồi ở trên giường, ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu đốt, cổ họng của hắn khô khan cho nên phát ra tiếng nói càng trầm khàn hơn, mà giọng nói trầm khàn hơn này lại càng tăng lên sự nam tính cho hắn.

Trương Mạn Đường tự giác cảm thấy cả người mình khô nóng khác thường, cậu bước về phía của Trương Dạng, dáng vẻ kia ngượng ngùng do dự càng làm cho sự chiếm hữu của người đàn ông nào đó dâng cao.

"Trương Dạng..."

Giọng nói ngọt ngào xen lẫn tia xấu hổ phát ra, Trương Mạn Đường cũng không biết Trương Dạng muốn cái gì, đột nhiên bắt cậu mặc thành bộ dạng như thế này, sau đó lại nhìn cậu chằm chằm thật lâu không nói lời nào cả.

"Giúp tôi soạn đồ đi làm cho ngày mai"

Một lời đề nghị kia của Trương Dạng, đã khiến cho Trương Mạn Đường càng thấy hoang mang. Tại sao Trương Dạng lại muốn cậu giúp hắn chuẩn bị quần áo đi làm chứ, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ đưa ra lời đề nghị này. Chỉ có điều người đàn ông này vốn luôn rất bí ẩn, những thứ mà hắn muốn làm thì cậu đều không thể đoán được suy nghĩ của hắn, chỉ có thể vô điều kiện mà làm theo.

Trương Mạn Đường đi đến trước tủ quần áo rộng lớn của Trương Dạng, cậu cảm nhận được phía sau lưng mình giống như là có một trận hỏa hoạn sắp đuổi đến, muốn đốt cháy trên từng tấc da thịt cậu.

Chiếc tạp dề này khiến cho cậu cảm thấy không thể thoải mái được, rất là xấu hổ, không dám quay lại phía sau nhìn Trương Dạng mặc dù bây giờ cậu rất muốn nhìn người đàn ông kia.

"Em nên lấy bộ nào?"

Trương Dạng khàn giọng, nhàn nhạt đáp lời:

"Tùy ý em"

Tuy rằng Trương Mạn Đường đã bị Trương Dạng làm cho phân tâm rất nhiều, nhưng việc hắn muốn cậu làm, cậu nào dám lơ là làm cho qua.

Trương Dạng ngồi ở phía sau nhìn Trương Mạn Đường, ánh mắt giống như những chiếc camera không hề bỏ bê một ngóc ngách nào mà quan sát từng cử chỉ nhỏ nhặt của cậu. Hắn thấy cún con này làm việc thật cẩn thận, thật sự đã suy nghĩ rất lâu rồi mới vươn tay lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng, lại đi đến phía bên để quần âu chọn ra một chiếc quần phù hợp, ngay cả tất của hắn cũng được cậu cẩn thận lựa chọn sao cho phù hợp nhất.

Trương Mạn Đường mang theo dáng vẻ ngượng ngùng, cầm quần áo mình đã chuẩn bị cho Trương Dạng đi đến trước mặt hắn:

"Anh xem, có được hay không?"

Trương Dạng liếc mắt nhìn quần áo trên tay của Trương Mạn Đường một hồi rồi nhếch môi, hắn đưa tay chạm vào cánh tay cậu khẽ vuốt ve trêu chọc:

"Đồ lót của tôi đâu? Tôi cũng không thể giống như em bây giờ được".
Nhấn Mở Bình Luận