Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trọng Sinh Chi Độc Sủng Hoàng Hậu



Quản gia An Hòa rất nhanh dẫn theo Tố Như tới bái kiến Mạc Khanh Vân.

Ngay cả lúc sau Mạc Khanh Vân công đạo chuyện gì cho Tố Như ông cũng không biết, việc nhà của chủ nhân ông cũng không cần thám thính.

Tố Như được Mạc Khanh Vân phân phó liền chú ý về phương diện thức ăn của y, mỗi ngày vẫn luôn lui tới làm ra vẻ đang làm việc.

Một hôm, Tố Như đang trong phòng bếp chờ đầu bếp ra thức ăn, bên cạnh đi tới một người, trong lòng Tố Như đều rất chú ý đến những người tới gần mình mấy ngày nay, người này cũng không ngoại lệ.

"Tố Như tỷ tỷ, tỷ vì sao lại tự mình tới phòng bếp thế".


Tố Dao đi tới hành lễ cười hỏi Tố Như.

Trên mặt Tố Như không biểu lộ điều gì trả lời: "Sao lại nói chuyện, để lão quản gia nghe thấy, chúng ta đều là hạ nhân, nào có thể vừa làm vừa trò chuyện chứ".

Nụ cười của Tố Dao thoáng cứng lại: "Vâng, là Tố Dao nói sai".

"Ừ, về sau chú ý là được, ta nghe được thì không sao, để chủ tử nghe được thì không tốt".

Tố Như cúi đầu tiếp tục chờ đồ ăn mang ra.

Tố Dao đứng một bên yên lặng một lát, "Tố Như tỷ tỷ, nếu muội tới rồi thì để muội chờ cho, tỷ bận chuyện khác đi.

Muội cũng không thể gặp Vương phi, lát nữa sẽ mang qua để tỷ đưa đi".

"Ngươi sao biết ta đang đợi thức ăn của Vương phi?".

Tố Như quay đầu nhìn Tố Dao.

Trong lòng Tố Dao kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh lại: "Đương nhiên biết rồi, đây cũng không phải là bí mật gì.

Nghe nói Tố Như tỷ tỷ được Vương phi tin tưởng, làm cho chúng ta đều hâm mộ không thôi, ai không biết hiện tại trong phủ đều do Vương phi định đoạt".


Tố Như liếc mắt nhìn Tố Dao một cái, trong lòng có chút tính toán: "Vậy được rồi, ngươi ở đây chờ đi, lát nữa gọi ta một tiếng là được".

Tố Dao gật đầu với Tố Như, nhìn nàng đi xa, sau đó xoay người đứng trong viện chờ thức ăn.

Không bao lâu sau, Tố Như bưng canh và điểm tâm trong phòng bếp đi vào Thiển Vân cư, Mạc Khanh Vân đang ngồi trên ghế đá trong viện phơi nắng, Tố Như bưng đồ ăn tiến tới.

"Vương phi, đây là thức ăn hôm nay".

Mạc Khanh Vân nhìn bát canh trên bàn hỏi: "Không có phát sinh việc gì".

Tố Như gật đầu: "Có, ở phòng bếp có gặp qua Tố Dao, nàng ta nói vài tiếng muốn thay nô tì đợi ở phòng bếp nên nô tì để cho nàng ta đợi".

Mạc Khanh Vân nghe như vậy liền bưng bát anh lên ngửi ngửi nhưng không phát hiện ra dị thường, lại kiểm tra điểm tâm, lần này vậy mà cái gì cũng không có, như vậy thì không phải do Tố Dao sao?
"Ngươi đặt xuống trước đi, ngày mai vẫn làm như vậy, mỗi lần gặp chuyện gì phải nói với ta, cũng hỏi ở chỗ Tố Ngọc và Tố Chữ một chút, xem lúc các nàng đưa thức ăn có gặp được người nào".

Tố Như được phân phó xong liền lui xuống, Mạc Khanh Vân nhìn thức ăn trên bàn nhíu mày, chẳng lẽ người kia phát hiện có gì không đúng nên dừng tay lại sao?
Giằng co như vậy mấy ngày, lần này Tố Như cũng bưng canh và điểm tâm lên, Mạc Khanh Vân ngửi ngửi bát canh trong lòng cả kinh hỏi: "Hôm nay có chuyện gì?"
"Hôm nay trong phòng bếp gặp Nguyên Lâu, hắn đang khuân gạo thóc và vài thứ cho nhà bếp, lúc thức ăn được làm xong là hắn ra gọi nô tì, nô tì liền vào lấy".

"Gọi hắn đến chính sảnh, để ta gặp hắn".


Mạc Khanh Vân suy nghĩ hồi lâu, vẫn quyết định làm như vậy, tạm thời xem thử người sau màn rốt cuộc muốn thế nào.

Lúc Mạc Khanh Vân đến chính sảnh, bên trong đã có một người quỳ, Mạc Khanh Vân đi đến ngồi xuống chủ vị, nhìn người đang cúi đầu hơi hơi phát run.

"Ngươi còn có gì muốn nói không?"
"Bẩm Vương phi, tiểu nhân không hiểu ý tứ của Vương phi, tiểu nhân không biết phạm lỗi gì làm cho Vương phi tức giận".

Nguyên Lâu nhìn qua tuy rằng giống như đang sợ hãi, nhưng nói ra lại là hai việc khác nhau.

Lúc Nguyên Lâu đang nói thì Tố Như tiến vào, "Bẩm Vương phi, đã hỏi qua, mỗi lần đầu có Nguyên Lâu ở đó".

Lúc này Nguyên Thanh cũng dẫn người tiến vào: "Bẩm Vương phi, ở phòng của Nguyên Lâu tìm được cái này".

Mạc Khanh Vân vẫy tay, Nguyên Thanh đi lên phía trước dâng lên một bao giấy, Mạc Khanh Vân mở ra ngửi ngửi, nhìn về phía Nguyên Lâu đang cúi đầu: "Ngươi còn gì để nói không?".

# Hết chương 24.


Nhấn Mở Bình Luận