Chỉ thấy trong giường ngọc là một chất lỏng trong suốt, bao lấy bên trong một chút nước màu xanh, đem giường ngọc ánh lên thành màu sắc kim dương tản ra từng trận ấm áp, quan trọng nhất chính là hắn có cả một giường đôi lớn nhỏ, nếu bán đi khẳng định sẽ làm tu sĩ hỏa linh căn tranh nhau giành lấy.
Dạ Lăng Vân ôm cả người cứng đờ của Tử Tình trong lòng ngực đi về phía trước, nhẹ nhàng mà đem y đặt xuống đất.
Hai chân Cố Tử Tình vừa chạm xuống đất liền lập tức cuộn lên, hướng vào trong một góc co rụt lại toàn bộ đầu đều vùi vào trong khuỷu tay, không dám nhìn xung quanh. Cho dù có vấn đề cũng không dám ra tiếng dò hỏi.
Hiện tại trong lòng y cả người đều run sợ, hôm nay Dạ Lăng Vân thật sự là quá kỳ quái vừa không mắng y cũng không có động thủ đánh y, Cố Tử Tình thật sự không nghĩ ra trừ bỏ hai việc này, hắn còn sẽ có chuyện gì yêu cầu tìm tới mình?
Dạ Lăng Vân than nhẹ một tiếng cũng rút giày vớ bò lên trên giường ngọc, mặc kệ Cố Tử Tình trốn tránh cánh tay hắn duỗi dài ra, đem người ôm vào trong lòng ngực gắt gao khóa lại.
"Đừng sợ, ta sẽ không thương tổn ngươi."
Dạ Lăng Vân một bên nhẹ giọng an ủi, một bên vươn tay lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xốc trường bào đơn bạc của Tử Tình lên.
Cặp chân kia mặt ngoài nhìn không ra vết thương nhưng cơ bắp cũng đã rõ ràng héo rút, hơn nữa Cố Tử Tình thân hình gầy ốm, trên cẳng chân giờ chỉ có một tầng da ở trên xương cốt khô cằn nhìn rất đau lòng.
Dạ Lăng Vân cau mày đau lòng đến khó có thể hô hấp, run rẩy vươn tay xoa cặp chân không giống như là chân của người bình thường kia, đến khi tay sờ chân chính cảm nhận được Dạ Lăng Vân hoàn toàn đỏ hốc mắt.
Tử Tình là một người trưởng thành nhưng cẳng chân cư nhiên còn không bằng một cánh tay thô, người này đã từng mặc một thân trường bào màu trắng nhìn không nhiễm một hạt bụi nhỏ, như thế nào có thể chịu đựng được hoàn cảnh như vậy?
Cố Tử Tình hơi hơi run lên một chút lông mi dài run rẩy, bản năng liền muốn lùi về lại không có thể thành công.
Khó chịu cắn môi dưới, y tại sao liền quên mất hai chân này đã sớm không còn nghe y sai sử.
Dạ Lăng Vân đem tay thu trở về mày nhăn lại, một lần nữa tìm trong những đồ vật ở giới tử không gian, cuối cùng từ trong một góc lấy ra một lọ mông trần đan dược.
Hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn muốn tìm chính là một lọ đoạn cốt lại tục đan, chủ yếu công hiệu chính là có thể đem xương cốt đã đứt nối lại như ban đầu.
Đối với tu sĩ như Dạ Lăng Vân mà nói loại đan dược này đã quá mức râu ria, loại sự tình thiếu cánh tay đứt chân này dùng một ít linh lực có thể trong nháy mắt chữa trị, nhưng là còn may giới tử không gian hắn đủ lớn lúc trước không có vung tay ném đi.
Dạ Lăng Vân lấy ra một viên đan dược màu đỏ thẫm đặt ở trong lòng bàn tay, sau đó đem tay chậm rãi di chuyển tới trước mặt Cố Tử Tình.
Nhận thấy được ý đồ Dạ Lăng Vân, Cố Tử Tình run rẩy mà ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua sau đó liền giật mình mở to hai mắt.
Này...... Đây là?
Tuy rằng tu vi bị phế, y trước kia yêu nhất chính là đùa nghịch đan dược nhưng luyện mãi không ra nhưng mà kinh nghiệm từng có sẽ không biến mất, đan dược này y nhìn một cái là có thể nhận ra là đan gì phẩm chất như thế nào.
Đây là một viên đan cực phẩm đoạn cốt tái sinh, nhưng chính là bởi vì nhận ra Cố Tử Tình mới càng là mê hoặc, hắn đây là có ý gì?
Rõ ràng hắn chán ghét y, chán ghét đến mức muốn y chết, hận không thể vĩnh viễn làm y biến mất ở trước mắt để không cần e ngại bảo bối Ninh Nhi kia, nhưng giờ lại làm như vậy rốt cuộc có ý gì?
Chẳng lẽ là bởi vì biết y bị chặt đứt chân, cho nên cố ý đem viên này có thể làm chân y một lần nữa giống người bình thường đứng lên, đặt đan dược ở trước mặt y là muốn làm y cầu xin sao? Sau đó lại nhục nhã y, đây là phương thức để làm Cố Ninh hết giận?
Cố Tử Tình càng nghĩ càng cảm thấy sự tình chân tướng chính là như vậy, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
Nếu thật sự có thể làm cho y đứng lên bị nhục nhã thì lại thế nào, y chịu nhục nhã còn thiếu sao? Như vậy rất giống một phế vật, trên mặt đất khắp nơi bò y đã sắp kiên trì không nổi nữa rồi.