Dương Tử Hi cùng đành mắt nhắm mắt mở thôi, con trai bảo bối ngoại trừ kêu " Hàn " ra không chịu kêu thêm ai trong nhà nữa, cô cũng không biết nên vui hay nên buồn đây.
" A ... hàn... hàn hàn !!! Haha...! "
Nhìn A Miên bên cạnh vui vẻ liên tục gọi tên anh trai, bất giác lại thấy hạnh phúc. Chỉ vậy là đủ rồi, cuộc đời bập bềnh vấp vênh của con cô cuối cùng cũng có người đáng tin đồng hành cùng rồi, đây là điều tốt, còn gì hơn điều này đây. Có thể hai đứa " nhất kiến như cố " ngay từ lần đầu gặp mặt, không thì xem như duyên phận đi.
Ôm cục bông nhỏ chiếm tiện nghi một hồi, hắn vô thanh vô tức nhìn khung cảnh bên ngoài cứ theo quỹ đạo biến mất hút theo lăng kính cửa sổ, hai mắt liền nhắm lại, tay vẫn siết chặt lấy bé con. Hồi thần, hoan ái vành tai tròn tròn hồng hồng của đối phương mà thì thầm : " Bảo bối, anh coi em là giọt máu đầu tim, đầu con ngươi mà săn sóc; liền chỉ nhìn mình anh thôi. Ân ? ".
Không nghe được câu trả lời, lại chỉ thấy bé con cười cười nhìn hắn, liền ở góc khuất mà cắn nhẹ vành tai người trong lòng.
" A... " - âm mũi nhỏ nhẹ của bé con vang lên, hai mắt hắn nháy mắt tối sầm, liếc mắt nhìn hai vị phu nhân đang vui vẻ nói cười với nhau, vốn không để ý đến bên này.
Hắn chầm chầm ngậm lấy bờ môi bé con, hưởng thụ vị ngọt như có như không, liếm nhẹ một cái rồi tách ra, áp chế cơn rục rịch trong lòng. Lau đi vệt nước trong suốt bên khoé môi Bảo Bảo, hắn xoa xoa đầu ngón tay, hôn lên trán bé con một cái như bù đắp sự thất thố của mình.
Chưa bao giờ hắn lại mong thời gian nhanh trôi đi như lúc này, hiện tại làm một số chuyện hoàn toàn không tiện. Chậc... phiền phức thật...
...
Nhìn con trai mình hầu hạ Phong Miên như tổ tông, lần nữa Quân phu nhân cảm thụ sâu sắc cái gọi là " điểm yếu " thay đổi một con người. Con trai cô cũng có ngày đi chăm sóc người ta, lại còn cẩn thận từng li từng tí, tựa như làm đi làm lại rất nhiều lần, đã sớm trở nên quen thuộc. Xem đi, cái cách thằng oắt này hâm nóng sữa cho con người ta kìa, lại còn tỉ mỉ thuần thục thay tã cho bé con. Mà cái mặt hớn hở sung sướng kia là sao, còn là phiên bản thu nhỏ bộ mặt lãnh đạm của chồng cô không hả ?
Văn Thanh Nhã thầm nghĩ tên nhóc con này đi chăm trẻ liền ổn đấy, hoàn toàn không biết vinh hạnh này chỉ tâm can của hắn mới có thể hưởng. Khoảng trống con tim không còn chỗ dành cho bất cứ ai, không chất chứa thêm một rung động linh hồn nào ngoài Bảo Bảo của hắn cả.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!