Ở một khu chung cư trong thành phố, Liễu Tư Tình khóc đến lê hoa đái vũ tựa trong lòng Triệu Hoành.
"Tại sao tin tức lại được phát tán nhanh thế chứ? A Hoành chắc chắn là có người muốn hại em."
Từ đêm qua đến giờ cô ta cơ hồ đã bị cả cộng đồng mạng chửi mắng, ngược lại tiện nhân Mục Hy kia lại được mọi người thương hại bênh vực.
Triệu Hoành đưa tay xoa xoa trán, hắn ta vừa nhận được tin tức kế hoạch đã thất bại còn bị cắn ngược lại một cú, bây giờ nghe Liễu Tư Tình khóc lóc anh ta cảm thấy rất phiền.
Đưa tay đẩy cô ta ra, hờ hững bỏ lại một câu rồi rời đi luôn.
"Em còn tinh thần để kể khổ thì mau tìm người dẹp yên tin tức đi, anh trở về nhà chính một chuyến."
Liễu Tư Tình oán giận nhìn theo bóng lưng Triệu Hoành, cô ta tức giận đưa tay gạt phăng hết tất cả đồ trên bàn xuống.
Nhà chính Triệu gia.
Triệu Thần Huân một thân lạnh lẽo bước vào khiến người làm xung quanh đều lặng lẽ rời đi, anh trực tiếp tiến vào thư phòng nơi Triệu lão gia đang nhàn hạ thưởng trà.
"Sao tự dưng về đây?"
Ông kinh ngạc nhìn thằng con đang nộ khí bức người tiến vào.
Triệu Thần Huân đi đến sofa đối diện ông ngồi xuống, trầm giọng hỏi:
"Bên người ba có kẻ không yên phận rồi đấy."
Động tác tay Triệu lão gia khẽ ngừng nghi hoặc nhìn anh.
"Con có ý gì?"
Triệu Thần Huân hít một hơi sâu, cố bình tĩnh nói:
"Đêm qua con bị người bỏ thuốc."
Triệu lão gia cau mày, hiển nhiên chuyện thế này cũng chỉ có người thân cận mới dễ dàng ra tay như thế.
"Cô gái kia đâu?"
Ánh mắt ông hơi loé lên, chuyện trước mắt là phải xử lý cô gái đêm qua cho thoả đáng.
Triệu Thần Huân nhìn thấy một tia quyết đoán trong mặt ông trong lòng lại cười khổ, anh tự châm cho mình một tách trà nhàn nhạt đáp:
"Ở Giang gia."
"Khụ khụ..."
Triệu lão gia nghẹn một ngụm nước ở cổ họng ho đến xuýt thì tắt thở.
"Nhà họ Giang? Con đừng nói với ba!"
Nhà họ Giang thì chỉ có độc nhất một côi gái, là Mục Hy. Triệu Thần Huân liếc ông một cái.
"Ngày mai ba chuẩn bị ít đồ cùng con đến Giang gia đi, còn về phần người bên cạnh ba..."
Thật ra Triệu Thần Huân biết tỏng là ai nhưng vì sức khỏe của cha già anh cũng không muốn đả kích ông.
Triệu lão gia hồi phục tinh thần thở dài thường thượt phiền não nói:
"Như vậy bên A Hoành phải trả lời thế nào với thằng bé đây? Dù gì Mục Hy vẫn là bạn gái của nó."
Triệu Thần Huân đứng lên thờ ơ đáp:
"Con sẽ nói chuyện với nó, ba lo mà chuẩn bị sính lễ đi. Con còn có việc đi trước đây."
Anh xoay quanh trực tiếp rời đi không cho Triệu lão gia có cơ hội vòng vo, nhưng vừa ra đến sảnh chính anh đã chạm mặt ngay Triệu Hoành đang đằng đằng sát khí đi vào.
"Triệu Thần Huân, chú chơi tôi!"
Anh ta tốn công thiết kế bẫy rập muốn hủy đi cái danh tiếng sạch sẽ của Triệu Thần Huân, nhưng thật không ngờ kế hoạch thất bại mà ngay cả Mục Hy cũng đem lên giường của Triệu Thần Huân luôn rồi.
Đối diện với ánh mắt phẫn nộ của Triệu Hoành sắc mặt Triệu Thần Huân cũng dần âm trầm đi.
"Chơi! Cậu nghĩ mình được mấy cân mấy lượng mà tôi phải tốn sức chơi cậu?"
Đối với đứa cháu trai bằng mặt không bằng lòng này anh cũng lười để ý, nhưng xem ra anh có thờ ơ thì người này lại càng muốn leo lên đầu anh ngồi.
Triệu Hoành cười lạnh.
"Vậy chú có dám chắc chuyện trên mạng không phải do mình làm."
Có lẽ mọi người không biết nhưng anh ta biết rất rõ, Triệu Thần Huân mang danh không gần nữ sắc thật ra trong lòng luôn có một người.
Vì thế anh ta tìm mọi cách độc chiếm người kia, ở trước mặt Triệu Thần Huân khiêu khích anh hết lần này đến lần khác cực kỳ khoái chí.
Nhưng bây giờ xem ra anh ta sẽ không đắc ý được nữa.
Triệu Thần Huân hơi nhướng mày, quả thật chuyện Triệu Hoành ngoại tình là đêm qua anh cho người tung lên mạng nhưng việc lan truyền mạnh mẽ như thế chắc chắn còn có người nhúng tay vào.
Nhưng đây cũng không phải vấn đề chính chứ nhỉ?
"Đừng cố lấy chuyện lấp liếm, lần này tôi bị người tính kế tôi không tin là cậu không có phần."
"Ai mới là người lấp liếm, đi cướp bạn gái của cháu mình chú còn không biết xấu hổ."
Triệu Hoành cũng không có ngu mà đi thừa nhận việc mình đã làm, chỉ cần một ngày Triệu lão gia còn thì Triệu Thần Huân chắc chắn sẽ không động đến hắn được.
Nhìn tia đắc ý trong mắt Triệu Hoành, Triệu Thần Huân khẽ nheo mắt nhếch nhếch khóe môi.
"Tôi không biết xấu hổ thì thế nào? Sau này vẫn phiền cậu khi gặp Mục Hy hãy lễ phép mà gọi thím đi."
Trước nay anh luôn cho rằng chỉ cần cô vui vẻ thì ở bên cạnh ai anh cũng sẽ bằng lòng nhận thua, nhưng Triệu Hoành này vừa nham hiểm lại độc đoán căn bản không xứng với cô chút nào.
Vậy nên cho dù cô có ghét anh có hận anh thì lần này anh nhất định sẽ không để cô rời khỏi anh nữa.
Triệu Hoành âm trầm nhìn Triệu Thần Huân, cho dù hắn ta xem rẻ Mục Hy nhưng mà cô chết có sống thì cũng là của hắn, há thể nào lại để Triệu Thần Huân múa mấy tay chân.
"Chú nghĩ hay nhỉ, còn phải xem Mục Hy có chịu gả cho chú không? Chú đừng quên cô ấy yêu tôi nhiều như thế nào."
Nắm tay Triệu Thần Huân khẽ xiết chặt, nhưng vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh đáp:
"Vậy để xem vị trí thiếu phu nhân hấp dẫn hay địa vị chủ mẫu Triệu gia hấp dẫn hơn đi."
Thành công thấy được nét vặn vẹo trên mặt Triệu Hoành, Triệu Thần Huân bỗng cảm thấy mình nhiều lời như vậy thật tốn nước bọt anh cười khẽ thong dong sải bước rời đi khỏi nhà chính.
Triệu Hoành không cam lòng nhìn theo bóng lưng anh đi xa, anh ta chợt nổi giận đấm lên tường một cú.
Anh ta cũng không ngờ mọi chuyện vốn trong kế hoạch của mình lại có thể trở nên bê bết thế này.
Mục Hy, Mục Hy! Lại là người đàn bà này cản trở anh ta.