Một ngày bình yên trước bão tố cứ thế nhẹ trôi, hôm sau tại tập đoàn Triệu thị đến giờ cơm trưa tất cả mọi người đều lục tục rời đi ăn cơm và tại phòng làm việc của bộ phận thiết kế cũng như thế.
“Tịch Vân đi ăn cơm thôi.”
Một cô gái vẩy gọi Tần Tịch Vân, chỉ thấy cô ta hơi thất thần phẩy tay đáp:
“Mọi người đi đi, tôi làm nốt phần còn lại rồi sẽ đi sau.”
Cô gái kia cười nói:
“Dự án đã đâu vào đó cả rồi, chỉ có cô là lo trước sau thôi. Vậy bọn tôi đi trước đây.”
Tần Tịch Vân chỉ cười không đáp, đợi đến khi trong phòng chẳng còn ai cô ta lần nữa nhìn dòng tin nhắn trên di động kia.
“Hôm nay là hạn chót cô tự xem mà làm.”
Bên dưới còn gửi kèm một video dài nhưng cô ta không có dũng cảm mà ấn vào xem.
Tần Tịch Vân hít sâu một hơi run run lấy một USB ra đi đến cắm vào máy chủ, cô ta hồi hộp mà ấn chuột download copy dữ liệu mắt lại láo liêng nhìn ra cửa.
Thời gian dường như trôi qua chậm hơn bao giờ hết, cuối cùng cũng copy xong Tần Tịch Vân rút USB ra vội vã cầm túi xách rời đi.
Cô ta xuống tầng hầm vừa đi vừa soạn tin nhắn gửi đi.
“Đến chỗ cũ, tôi giao đồ cho anh.”
Nhưng khi cô ta định mở cửa xe ra thì xung quanh không biết từ lúc nào đã xuất hiện vài người áo đen.
“Các người là ai?”
Tần Tịch Vân hoảng hốt vội giấu túi xách ra sau lưng.
Chỉ thấy người áo đen kia không nói hai lời đi lên chế trụ cô ta lại, rồi mở cửa xe đẩy thẳng cô ta vào trong.
Một tiếng sau tại đồn cảnh sát, Tần Tịch Vân nhìn người đàn ông ngồi ở đối diện mà không khỏi như đang trong giấc mơ.
“Anh có phải đã sớm biết?”
Triệu Thần Huân lạnh mặt ngồi bắt chéo chân nói:
“Biết gì thì khai hết đi.”
Tần Tịch Vân khẽ nhắm mắt cười khổ, giờ khắc này ngồi ở phòng thẩm vấn thì làm sao cô ta còn không hiểu ra mình đã bị anh gài bẫy.
“Anh giăng lưới lớn như thế chỉ vì muốn tóm được em thôi sao? Dùng cả một dự án nghìn tỷ để làm mồi nhữ em thôi ư?”
Ánh mắt Tần Tịch Vân lưu luyến mà rơi trên người Triệu Thần Huân thật lâu, Triệu Thần Huân không thèm nhìn cô ta dù một lần anh chỉ cúi đầu nhìn đồng hồ khẽ nhíu mày nói với vị cảnh sát bên cạnh.
“Anh cứ tiếp tục tôi có việc đi trước.”
Thấy anh đứng lên rời đi lên Tần Tịch Vân thoáng chốc kích động muốn đuổi theo nhưng tay bị còng vào bàn khiến cô ta chỉ có thể nước mắt lã chã nói:
“Thần Huân em thích anh, thích từ lâu rồi.”
Cô ta biết mình thế này rất hèn hạ nhưng nếu lần này không nói ra thì có lẽ cả đời này cô ta cũng không có cơ hội nói nữa.
Triệu Thần Huân thoáng dừng bước chân xoay người lại, ánh mắt vẫn bình tĩnh không một gợn sóng nhìn Tần Tịch Vân, anh nói:
“Đó là chuyện của cô, còn nữa… Thứ mà cô đánh cắp trong USB kia từ đầu vốn chỉ là đồ giả mà thôi.”
Cũng có nghĩa là anh chẳng bỏ ra bao nhiêu tâm tư vào chuyện bắt được cô ta cả.
Triệu Thần Huân nói xong liền xoay người rời đi, để lại Tần Tịch Vân như cái xác không hồn ngồi đó.
Trên xe, Triệu Thần Huân vội vã lấy di động ra ấn tìm kiếm tên Mục Hy liền nhảy ra vô số đoạn video ngắn anh liền ấn vào xem.
Hôm nay cô có buổi phỏng vấn với đài truyền hình vì Lạc Thần còn dưỡng thương nên việc tuyên truyền cho Dạ Nguyệt hiện tại chỉ có mỗi cô đi cùng với vài diễn viên phụ trong đoàn.
Trong video cô mặc một bộ váy đỏ thẩm chân bắt chéo, gương mặt nhỏ nhắn được trang điểm tinh xảo ẩn dưới mái tóc dài bồng bềnh, trên môi là nụ hôn như có như không câu hồn người khác.
MC hỏi: “Nảy giờ chúng ta nói chuyện công việc nhiều rồi vậy nên Hy Hy à tôi có một câu hỏi riêng tư chút muốn hỏi em có được không?”
Mục Hy cười đáp: “Tôi rất sẵn lòng.”
MC nói: “Hiện tại các fan đều biết em là hoa đã có chủ rồi, vậy tôi thay mặt các fan hỏi là em còn nhỏ như thế mà đã vội gả đi như vậy có thấy thiệt thòi không? Ý là về mặt tuổi trẻ còn khá ham chơi ấy!”
Triệu Thần Huân chăm chú xem Mục Hy trên di động, chỉ thấy cô nghe MC hỏi như thế ngược lại cười càng tươi hơn.
Mục Hy không do dự đáp: “Không hề, bởi vì tôi gả cho đúng người rồi.”
Nói xong cô còn tinh nghịch nháy mắt với ống kính nói:
“Gả đúng người thì cho dù tôi có 100 tuổi về già đi chăng nữa cũng sẽ là em bé trong mắt anh ấy mà thôi! Cho nên gả sớm hay muộn cũng không quan trọng, tôi nói đúng không nào các bạn?”
MC bật cười haha: “Tự dưng tôi có cảm giác bị thồn cơm chó là sao nhỉ?”
Video ngắn kết thúc nhưng độ cong trên khoé môi Triệu Thần Huân lại không hề biến mất, anh đưa tay sờ sờ khoé môi mình lần nữa ấn vào xem video kia.
Thư ký Hạ ngồi ở ghế phó lái nhận xong hai cuộc điện thoại hết sức cam go quay sang nhìn ông chủ của mình đang cười ngu thì thật không nỡ phá hỏng tâm tình của anh, nhưng chuyện quan trọng nên anh ta chỉ đành cắn răng báo cáo.
“Triệu tổng, Tần Tịch Vân và Lý Thục Sơn đều ngoan ngoãn khai hết rồi. Tất cả đều do Triệu Hoành chủ mưu nhưng cảnh sát vây bắt anh ta thất bại, người đã trốn thoát.”
Triệu Thần Huân bình tĩnh ngước mắt dường như chẳng mấy ngạc nhiên với kết quả này, anh khẽ ừ một tiếng lưu luyến thoát ra khỏi video kia ấn gọi cho Lạc Cẩn Du.
“Phần còn lại nhờ cậu.”
“Có cái rắm!”
Lạc Cẩn Du đầu dây bên kia chửi bậy một tiếng rồi không khách khí cúp máy.
Triệu Thần Huân nhìn di động đang vang lên âm thanh tút tút mà không khỏi nhướng mày, vì trong xe khá yên tĩnh cộng thêm giọng Lạc Cẩn Du hơi lớn thư ký Hạ nghe không lọt một chữ.
Anh ta nuốt nước bọt một cái khẽ hỏi Triệu Thần Huân.
“Vậy giờ chúng ta đến thẳng chỗ Lạc tổng luôn ạ?”
Triệu Thần Huân liếc thư ký Hạ một cái nói:
“Không cần, về biệt thự trước.”
Thư ký Hạ chậm chạp ngồi ngay ngắn lại, trong đầu âm thầm nghĩ.
“Đúng là ông chủ, thà bỏ bạn chứ không bỏ vợ.”
Xe lái vào biệt thự Triệu Thần Huân hỏi người làm xem Mục Hy đang làm gì, sau đó anh liền đi thẳng ra vườn hoa.
Chỉ thấy giữa biển hoa diễm lệ ấy, cô một thân váy đỏ bay bay trong gió, da trắng như tuyết, môi đỏ như son, nổi bật giữa vườn hoa bạt ngàn.
Triệu Thần Huân chậm rãi đi đến ôm lấy cô từ phía sau, khẽ ngửi hương thơm trên mái tóc cô anh hỏi:
“Bà Triệu, cảm ơn em đã ưu ái chồng em như thế!”
MC kia hỏi câu mà anh rất muốn hỏi cô bấy lâu nay, họ cách biệt tuổi tác gần một giáp dường như cũng cách biệt một thế hệ, cô gả cho anh khi mới đôi mươi như thế không biết cô có cảm thấy thiệt thòi không?
Nhưng cô ngay cả suy nghĩ cũng không cần đã đáp mình đã gả cho đúng người, khoảnh khắc ấy anh chỉ tiếc là bản thân không được tận mắt chứng kiến.
Mục Hy thả đoá hoa vừa hái vào giỏ, cô cũng đưa một tay lên nắm lấy tay anh cười nói:
“Anh đã xem đoạn phỏng vấn kia rồi sao?”
Anh nhẹ xoay người cô lại cúi đầu hôn lên má cô, nói:
“Xem rồi, anh hứa sau này 100 tuổi về già anh vẫn sẽ yêu thương chiều chuộng em.”
Mục Hy bật cười khanh khách đưa tay nắm cà vạt của anh kéo người anh thấp xuống bằng tầm mắt mình, cô nói:
“Em 100 tuổi thì anh đã 111 rồi, anh còn sức để chiều em sao? Ông Triệu!”
Triệu Thần Huân cười khẽ chăm chú nhìn cô nghiêm túc đáp:
“Vì em, không còn sức đi thì anh lết cũng được.”
Mục Hy bật cười khanh khách nhón chân hôn lên môi anh.