Lúc thần trí cô có dấu hiệu mê mang bỗng eo bị người xiết chặt, Mục Hy biết trong đoàn chắc chắn sẽ có người nhảy xuống cứu bọn họ, nhưng cô không ngờ là người cứu cô này dám hôn môi truyền khí cho mình.
Bờ môi bị người kia chiếm lấy Mục Hy cơ hồ là ngay lập tức mở to mắt ra nhìn, nhưng dưới đáy hồ vốn tăm tối cô chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng người kia gần trong gang tấc.
Trong trí nhớ xa xăm của Mục Hy tựa như cũng xuất hiện một hình ảnh tương tự thế này.
Đó là lúc cô 16 tuổi một lần ham chơi mà xuýt chết đuối dưới biển, cũng là lần đó Triệu Hoành cứu cô một mạng và cô trao ra cả trái tim cho anh ta.
Nghĩ đến đây Mục Hy bỗng vùng vẫy đẩy người kia ra, không có không khí một lần nữa cô liền chìm vào hôn mê.
Ào...
Một lần nữa trồi lên mặt nước Triệu Thần Huân cả người ướt đẫm vội vã đặt Mục Hy nằm xuống đất có chút gấp gáp mà tiến hành hô hấp nhân tạo cho cô.
"Nhanh nhanh, lấy khăn lông tới!"
Đoàn làm phim nháo thành một đoàn, Lạc Thần ở xa xa tuy nôn nóng nhưng cũng không đến chỗ Mục Hy.
Khi việc xảy ra anh vốn chạy đến muốn nhảy xuống hồ cứu người, nhưng ai biết một bóng dáng lao đến còn nhanh hơn anh lao như gió giành trước anh một bước.
Triệu Thần Huân vẫn bình tĩnh im lặng nhanh chóng hô hấp nhân tạo cho Mục Hy, nhưng không ai biết được trong lòng anh đã hoảng sợ đến mức nào.
"Khụ khụ..."
Cuối cùng Mục Hy cũng hộc ra một ngụm nước lớn, Triệu Thần Huân nhất thời thở phào trong lòng đưa tay đỡ người cô tựa vào lòng mình.
Mục Hy sau giây phút điên rồ đã hối hận xanh ruột vì bản thân quá mức nóng vội không suy nghĩ đến hậu quả, cô mệt mỏi tựa đầu lên lồng ngực rắn chắc của người kia mà hít thở.
Triệu Thần Huân thấy cô đã ổn liền bế ngang cô lên đi về phòng nghỉ, tiểu Đào cũng vội vàng chạy đến trùm khăn lông lên người Mục Hy.
Mà Tạ Liên Hoa đã lo lắng đến phát hoả, thấy Mục Hy đã bình an vô sự lúc này liền lập tức quay sang hướng Liễu Tư Tình cũng được người khác cứu lên chỉ thẳng mặt cô ta mắng.
"Liễu Tư Tình, cô muốn lợi dụng việc công trả thù việc tư đúng không? Cô đánh Hy Hy đã đành còn đánh cậu ấy ngã vào hồ nước, cô đúng là một ả độc phụ lòng lang dạ sói!"
Liễu Tư Tình lần này oan uổng thật, xuýt thì táng thân dưới hồ giờ còn bị chửi cô ta uất ức đến mức vừa nói vừa khóc mà không thèm suy nghĩ.
"Là cô ta cố ý ngã xuống, cô còn dám vu oan cho tôi!"
Tạ Liên Hoa cười lạnh, nói:
"Vu oan cho cô? Vậy cô có cần tôi kêu đạo diễn đưa đoạn ghi hình khi nảy cho cô xem không?"
Liễu Tư Tình lập tức á khẩu, đưa mắt nhìn đạo diễn Trần và mọi người xung quanh lúc này mới phát hiện mọi người đều dùng một ánh mắt kì lạ cùng xa lánh nhìn cô ta.
Một vài người thường ngày có quan hệ tốt với cô ta giờ đây cũng né tránh ánh mắt đi chỗ khác làm lơ cô ta.
"Tôi..."
Thấy Liễu Tư Tình ấp úng không nói ra lời Tạ Liên Hoa cũng lười chửi cô ta thêm, chỉ bỏ lại một câu.
"Nếu Hy Hy xảy ra chuyện, tôi xem bộ phim này của các người còn quay được nữa không!"
Một câu thốt ra khiến mọi người ở đây đều sợ hãi không thôi, tuy ghét Mục Hy tính tình tiểu thư là thật nhưng thế lực của Giang thị sau lưng cô không ai là không kiêng dè.
Mà ở trong phòng Mục Hy được đặt trên sofa cả người đều quấn khăn lông đến kín mít, cô có hơi ngoài ý muốn nhìn người đang khuỵ một gối ngồi trước mặt mình.
"Sao chú lại ở đây? Khụ khụ..."
Mới nói chuyện Mục Hy liền cảm thấy cổ họng đau rát không khỏi ho khan hai tiếng, Triệu Thần Huân nửa quỳ trên đất tay lại không ngừng mà lau tóc cho cô.
"Tôi còn không đến, em có phải còn muốn dìm chết chính mình dưới hồ không!"
Mục Hy nghe ra được sự tức giận trong lời nói của anh, cô có chút chột dạ cúi đầu lí nhí đáp:
"Tôi... Cũng là ngoài ý muốn thôi."
Chân mày Triệu Thần Huân vẫn cau chặt đưa tay bóp má cô bắt cô ngẩng đầu nhìn mình, anh trầm giọng nói:
"Nếu em thật sự xảy ra chuyện, thì tôi phải làm sao?"
Sự lo lắng không chút che giấu trong đáy mắt anh khiến trái tim Mục Hy bất chợt đập hẫng một nhịp, có một thứ gì đó rất khác lạ nổi lên trong đáy lòng lạnh giá của cô.
Mục Hy mấp máy môi muốn nói gì đó thì bỗng bụng dưới nóng hổi một trận khiến cô thoáng chốc ngây ngẩn cả người.
Triệu Thần Huân thấy sắc mặt cô không đúng tưởng mình đã doạ đến cô, anh vội ngồi lên ghế sofa đưa tay muốn ôm cô vào lòng lại bị cô đẩy ra.
"Chú, chú... Gọi tiểu Đào vào đây cho tôi đi."
Bị cô đẩy ra Triệu Thần Huân có hơi tủi thân nhưng thấy cô gấp gáp như vậy còn tưởng cô bị đau ở đâu, vội hỏi:
"Em bị thương ở đâu sao?"
Mục Hy cắn răng âm thầm kêu khổ, cô không có bị thương mà là bà dì tới rồi được không!
"Không có, tôi muốn thay đồ thôi. Chú gọi tiểu Đào vào giúp tôi là được rồi."
Triệu Thần Huân có hơi nghi hoặc nhưng vẫn đứng dậy đi tìm tiểu Đào vốn chạy đi tìm trà gừng ấm cho Mục Hy về.
Bước ra bên ngoài gió lạnh thổi đến một thân ướt đẫm của Triệu Thần Huân nhưng anh vẫn không cảm thấy lạnh chút nào, thư ký Hạ vội chạy đến lo lắng nói:
"Triệu tổng, ngài vẫn nên đi thay bộ quần áo khác thì vẫn hơn."
Tháng 12 trời đông giá rét nước dưới hồ cũng là lạnh đến thấu xương, thư ký Hạ chỉ sợ Triệu Thần Huân mà ngã bệnh thì công việc trên lưng anh ta sẽ nhiều hơn gấp ba a.
Triệu Thần Huân nhận lấy khăn trong tay thư ký Hạ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đoàn người đông đúc bên ngoài trầm giọng nói:
"Tất cả vai diễn còn lại của Liễu Tư Tình cắt hết cho tôi, còn nữa các dự án sau này Triệu thị tôi không muốn thấy cô ta xuất hiện."
Thư ký Hạ âm thầm kêu khổ, Liễu Tư Tình kia cũng là diễn viên dưới trướng công ty Gia Huân thuộc chi nhánh của tập đoàn Triệu thị, mà cô ta là chính Triệu Hoành đưa vào một tay nâng đỡ.
Triệu Thần Huân lần này là muốn vả bôm bốp vào mặt Triệu Hoành để xả giận cho vợ đi.
"Vâng, tôi đã rõ."
Triệu Thần Huân lau qua loa tóc mấy cái cho ráo nước, nhìn cánh cửa phòng kia vẫn đóng chặt mà lòng không khỏi nao nao.
Có trời mới biết lại một lần nữa thấy cô rơi xuống nước trái tim anh cơ hồ là vọt ra khỏi cổ họng.
"Đem một bộ quần áo khác đến cho tôi."
Anh cũng nên tranh thủ thay đồ để vào trong nhìn cô một cái, thư ký Hạ nghe lệnh lập tức đi ngay.