Rất nhanh đã đến trước cửa tập đoàn Triệu thị, Mục Hy vẩy tay chào tiểu Đào một cái định bước xuống xe lại bị cô nhóc kéo tay.
"Em quên mất chuyện quan trọng ạ!"
Tiểu Đào tự vỗ trán mình một cái rồi lấy trong túi ra một sắp ảnh đưa qua cho Mục Hy.
"Sắp tới là lễ công bố phim Dạ Nguyệt, đây là một số mẫu váy do anh Vương chọn lọc qua chị xem xét rồi chọn một bộ đi ạ."
Mục Hy hơi nhướng mày nhận lấy sắp ảnh, nhắc mới nhớ đêm 28 tết là lễ công bố phim Dạ Nguyệt.
Cô không giống với các nghệ sĩ khác đến khi đi tiệc thì phải mượn đồ từ các nhà thương hiệu thời trang, nhà cô giàu nha nên thích cái nào thì trực tiếp mua về thôi.
"Chị đã biết, tối sẽ gửi kết quả cho em. Mau về đi bye bye."
Vẩy tay chào tiểu Đào thêm lần nữa Mục Hy lúc này mới cất bước vào bên trong, cô tiếp tân gặp Mục Hy hai lần đã có ấn tượng khá sâu.
Cộng thêm thư ký Hạ có dặn dò riêng với cô, là khi thấy cô gái này đến cứ trực tiếp đưa đến gặp tổng giám đốc tốt nhất là cứ đưa đến chỗ mà chỉ cần sếp lớn ngẩng đầu lên là nhìn thấy ngay ấy!
Mục Hy lần này rất suôn sẻ được cô tiếp tân tự mình đưa lên tầng trên, nhưng lần này không phải là tầng 30 mà là tầng 25.
"Sao chúng ta lại đến tầng 25?"
Mục Hy nghi hoặc hỏi cô tiếp tân, vì tầng 30 mới là phòng làm việc của Triệu Thần Huân.
"Thưa cô, tổng giám đốc đang họp ở tầng 25 ạ."
Cô tiếp tân lịch sự trả lời, Mục Hy hơi ngờ ngờ không hiểu vì sao cô tiếp tân lại đưa mình đến phòng họp lớn của công ty nhưng cô cũng không hỏi nhiều mà chỉ nhẹ gật đầu một cái.
Mà lúc này trong phòng họp lớn của tầng 25 là một bầu không khí hết sức căng thẳng và bí bách.
"Hợp tác vui vẻ, Lạc tổng."
"Hợp tác vui vẻ, Triệu tổng."
Triệu Thần Huân cùng Lạc Cẩn Du thành ý mười phần bắt tay với nhau một cái, hai bản hợp đồng in rõ chữ ký của cả hai người trên bàn thể hiện rõ dự án Tịch Hy Biệt Uyển đã chính thức được sự chấp thuận của cả hai tập đoàn đứng đầu hai thành Bắc Nam.
Triệu Hoành ngồi ở ghế phó giám đốc sắc mặt âm trầm không chút độ ấm lạnh mắt nhìn hai người đang vui vẻ bắt tay kia.
Anh ta dùng mọi kế sách để ngăn cản hai người bọn họ hợp tác với nhau vậy mà cuối cùng vẫn là thất bại.
Càng nhìn tình cảnh trước mắt Triệu Hoành càng cảm thấy tức giận, anh ta đột ngột đứng phắt dậy làm cho cái ghế anh ta vừa ngồi kia phát ra một loạt âm thanh chói tai.
Triệu Thần Huân và Lạc Cẩn Du chỉ nhàn nhạt liếc nhìn một cái cũng không thèm để Triệu Hoành vào trong mắt.
Triệu Hoành hừ lạnh một tiếng rồi phủi tay áo tức giận đùng đùng rời đi.
Lạc Cẩn Du nhìn nhìn lại rất tức cười mà huých củi chỏ vào vai Triệu Thần Huân nói:
"Cậu nhìn xem, cháu trai thân yêu của cậu bị chúng ta chơi đến muốn thổ huyết rồi kia kìa!"
Triệu Thần Huân nhích người qua bên cạnh né đi cùi chỏ của Lạc Cẩn Du, nhàn nhạt đuổi khách.
"Cậu rảnh rỗi quá thì đi về lo cho công ty của mình đi."
Lạc Cẩn Du nhún nhún vai, đem hợp đồng thu lấy về tay.
"Vậy tôi về đây. Tạm biệt các vị."
Câu sau là Lạc Cẩn Du nói với các giám đốc của các bộ phận vẫn còn bị Triệu Thần Huân giữ lại thêm giây lát.
Triệu Hoành tức giận đùng đùng đi ra khỏi phòng họp lại đụng ngay Mục Hy vừa bước ra khỏi thang máy.
Mục Hy cũng phát hiện ra anh ta, cước chân cô khẽ khựng lại muốn quay đầu đi ngược vào thang máy nhưng tiếc là cô tiếp tân đã sớm ấn tầng trệt đi xuống.
Vốn cô tiếp tân bảo cô đi đến phòng khách gần phòng họp ngồi đợi là được nhưng giờ đường đi phía trước đã có Triệu Hoành đứng đó, Mục Hy dứt khoát xoay người đi về hướng ngược lại.
Triệu Hoành thấy người phụ nữ ngày trước luôn bám dính lấy mình giờ đây lại ngoảnh mặt làm ngơ với anh ta.
Anh ta đang tức giận vì chuyện trong phòng họp lại cộng thêm chuyện này, sắc mặt thoáng cái đã giận đến tái xanh vươn tay kéo giật Mục Hy trở lại.
"Thấy tôi khiến em chướng mắt thế à?"
"Anh buông ra!"
Mục Hy bị anh ta lôi kéo rất bực bội mà vùng vẫy, Triệu Hoành ngược lại càng nắm chặt cô tay cô đến phát đau gằn giọng nói:
"Tôi cứ không buông đấy, em làm gì tôi!"
"Triệu Hoành! Tên điên này!"
Mục Hy vùng vẫy không được liền giơ tay muốn tát cho anh ta một cái, nhưng tay Triệu Hoành đã nhanh hơn chặn tay cô lại.
"Em muốn đánh tôi sao? Vậy đổi địa điểm chúng ta chơi cho đã nhé!"
Hôm nay chịu thiệt trên tay Triệu Thần Huân là lần thất bại thứ 3 trong năm nay của anh ta, Triệu Hoành đã sớm bị lửa giận che mất lý trí.
Anh ta dứt lời liền lôi Mục Hy đi vào trong thang máy.
"Mẹ kiếp đồ khốn, anh còn không buông tay có tin tôi la lên không!?"
Đây là tầng dành cho các buổi họp quan trọng cho nên tất cả những người có phận sự đều đang họp ở bên trong, mà bên ngoài lại vắng vẻ đến mức không có một bóng người.
Mục Hy cảm nhận được Triệu Hoành đang mất lý trí cho nên sống chết cũng không thuận theo anh ta đi vào thang máy.
Sắc mặt Triệu Hoành âm trầm, anh ta giễu cợt cười một tiếng đem hai tay Mục Hy chế trụ sau lưng âm độc nói:
"Vậy em la đi, để cho mọi người biết vợ của Triệu Thần Huân bị tôi sờ mó ngay tại công ty của chú ta!"
Mục Hy tức giận đến hơi thở cũng phập phồng, tay bị anh ta chế trụ cô liền không ngần ngại đem đầu mình húc thật mạnh vào trán anh ta.
Chỉ nghe Triệu Hoành kêu một tiếng tay đang chế trụ cô kia cũng nới lỏng ra, Mục Hy nhân cơ hội liền xoay người chạy đi tìm người giúp đỡ.
Nhưng cô chạy mới hai bước đã bị Triệu Hoành thô bạo kéo ngược lại về sau đem cô ép vào tường.
"Em trinh liệt như thế, là yêu chú ta rồi sao?"
Ánh mắt Triệu Hoành hiện tại như một con thú hoang bị dại vậy, ánh mắt đỏ ngầu lại dữ tợn cùng vô vàn tia âm độc bắn ra bốn phía.
Nhất thời khiến cho Mục Hy nhớ đến ánh mắt trước khi đẩy cô từ sân thượng xuống ở đời trước của Triệu Hoành.
Lồng ngực thoáng chốc như bị bịt kín bông gòn, khiến cho Mục Hy vừa đè nén lại ngột ngạt vô cùng. Tia tức giận trong đầu dần biến thành vô số căm phẫn khoá chặt Triệu Hoành ở trước mặt.
"Tôi yêu anh ấy thì sao? Loại hèn hạ đốn mạt như anh còn không có tư cách hỏi đến đâu!"
Triệu Hoành nheo mắt lại, tàn nhẫn nhấc tay lên tát cho Mục Hy một cái.
Nhưng tay anh ta mới vừa giơ lên thì đã bị người chặn lại.