"Phó tổng, vừa nảy còn phê phán tôi nhân phẩm không tốt. Sao bây giờ cậu lại ra tay đánh phụ nữ thế kia?"
Lạc Cẩn Du một tay giữ chặt tay Triệu Hoành, cười cợt mà nhìn anh ta.
"Lạc tổng, chuyện này không liên quan đến anh."
Triệu Hoành tuy mất lý trí nhưng vẫn phát hiện ra sự âm lãnh trong ánh mắt Lạc Cẩn Du, tuy anh ta không "ngán" Triệu Thần Huân nhưng lại khá kiêng kỵ Lạc Cẩn Du tính tình còn điên hơn cả anh ta này.
Mục Hy mắt thấy Triệu Hoành có người giữ lại, cô không nói hai lời liền giơ tay tát thẳng lên mặt anh ta.
Bốp một tiếng, nhất thời khiến cho cả hai người đàn ông đang đấu mắt với nhau nhất thời ngay ngẩn cả người.
Mục Hy đánh như thế cũng không đủ liền nhấc tay nhanh như cắt tát thêm cho Triệu Hoành một cái.
"Đồ khốn nạn như anh, chỉ nên đánh đến chết mới hả dạ người nhìn!"
Cô dứt lời liền nhào qua muốn cào cho Triệu Hoành thêm vài cái nhưng Lạc Cẩn Du đã nắm cổ áo cô lại kéo ra sau người mình.
Mục Hy tức đến điên rồi vừa vùng vẫy vừa hét lên.
"Buông ra! Tôi muốn giết chết hắn ta!"
Lạc Cẩn Du không vui nhíu mày nhìn cô gái luôn nhu thuận nép vào lòng Triệu Thần Huân mà bây giờ vừa hét vừa đòi giết người, nhìn nhìn cổ áo bị cô kéo đến lệch qua một bên đôi mày rậm của anh nhíu càng sâu.
"Hét đủ chưa?"
Anh lành lạnh hỏi một câu khiến cho Mục Hy đang nộ khí bức người lập tức tay chân cứng đờ.
Mục Hy lúc này mới chậm chạp nhìn đến người đang xách cổ áo mình như xách gà kia là ai, cô nhất thời nuốt một ngụm nước miếng âm thầm rút cái tay đang nắm cổ áo của Lạc Cẩn Du ra.
"Lạc... Lạc Cẩn Du."
Thấy Mục Hy cuối cùng cũng chịu yên phận Lạc Cẩn Du mới dời mắt nhìn sang Triệu Hoành bị cô tát hai cái mặt cũng đã đỏ tấy lên cả.
"Phó tổng, kịch vui đến đây thôi nhỉ? Nếu cậu muốn chơi vậy để lần sau tôi chơi với cậu nhé?"
Tuy anh không thân với cô gái Mục Hy này nhưng là mắt thấy vợ bạn bị tình cũ tác động vật lý, anh cũng không thể trơ mắt đứng nhìn được mặc dù là anh rất muốn xem kịch vui.
Triệu Hoành liếm khoé môi đã rỉ máu đủ biết lần này Mục Hy ra tay không hề nhẹ, anh ta cười lạnh đáp:
"Lạc tổng quá lời, anh cứ tự nhiên."
Lạc Cẩn Du mỉm cười gật đầu.
"Tôi còn chưa nói nhiều mà haha."
Nắm cổ áo Mục Hy kéo đi Lạc Cẩn Du rất vui vẻ mà nghĩ, anh quả nhiên chưa có nói nhiều đâu phải đợi tìm Triệu Thần Huân nói nhiều thêm mấy câu lúc đó mới gọi là vui.
Mục Hy bị Lạc Cẩn Du một đường nắm cổ áo kéo đến phòng dành cho khách ở tầng 30 mới chịu thả cô ra, còn cười cợt nói:
"Chia sẻ chút bí quyết nghe chơi coi, làm sao cưới được chú mà còn khiến cho thằng cháu nhớ mãi không quên thế?"
Mục Hy tuy e dè Lạc Cẩn Du nhưng bị hỏi mỉa mai như thế thì cũng không vui cho nổi.
"Anh ăn nói cho đàng hoàng đi!"
Lạc Cẩn Du nhướng mày, nói:
"Sao, khi nảy còn sợ tôi bây giờ liền trở mặt tức giận rồi?"
Mục Hy bị chọc trúng tim đen liền mím môi im lặng như thóc, Lạc Cẩn Du nhìn cũng chỉ xì một tiếng khinh khỉnh.
Mục Hy có thái độ né tránh rõ rệt với anh như thế, chẳng qua là anh không thèm để ý chứ không phải là không nhìn thấy đâu.
Mục Hy mím môi cúi đầu nhìn nhìn cổ tay đã có dấu hiệu tím lên của mình, trên đầu còn bị một Lạc Cẩn Du cười cợt đè ở trên, nhất thời không nhịn được sóng mũi cô bắt đầu cay xè.
Lạc Cẩn Du vốn còn khoanh tay đứng nhìn, nào biết càng nhìn càng cảm thấy bộ dáng Mục Hy hiện tại rất quen mắt.
Nhìn giống hệt như lúc cô nhóc Đào Lâm Lâm kia bị anh chọc cho phát khóc vậy, mà khoan phát khóc sao?
"Này, đừng nói là cô khóc đấy nhé?"
Chỉ thấy anh vừa dứt lời thì bả vai Mục Hy bắt đầu có dấu hiệu run run, Lạc Cẩn Du nhất thời á khẩu không biết làm gì cho phải.
"Cấm cô khóc, nghe không?"
Chết tiệt, anh vừa cho người gọi Triệu Thần Huân đến nếu mà để tên kia nhìn thấy cảnh này còn không phải sẽ nghĩ anh ức hiếp vợ cậu ta sao.
Người ta thường nói vật hợp theo loài, tên kia vẻ bề ngoài nhìn thì trầm ổn ôn văn nhỉ nhã chứ một khi tức lên rồi còn máu liều hơn cả anh.
Đây là bài học mà anh tích lũy sau vài lần gợi đòn với Triệu Thần Huân khi còn ở chung với nhau dưới một phòng kí túc xá đấy.
Mục Hy quả thật cũng không muốn khóc thế này đâu, nhưng nhớ đến cảnh mình chết oan ức ở đời trước sau khi sống lại vẫn bị Triệu Hoành khinh rẻ như thế thì không nhịn được mà tức giận tủi nhục.
Thấy Mục Hy ngày càng có xu hướng nấc nghẹn hơn Lạc Cẩn Du muốn nhấc chân đi đến hâm doạ thêm vài câu thì cửa phòng đã bị người khác đá tung.
Là đá chứ không phải mở!
Triệu Thần Huân như cơn gió chạy thẳng đến chỗ Mục Hy ngồi, nhẹ nhàng đưa tay nâng mặt cô lên.
"Em có sao không? Nói anh nghe!"
Nhìn dung mạo quen thuộc trong gang tấc Mục Hy mếu máo vươn tay ôm chặt lấy anh.
"Thần Huân..."
Ngày hôm nay đã khơi lại những kí ức mà cô không muốn nhớ đến nhất của đời trước, từ chuyện anh trai chết đến chuyện cô bị bức tử, từng chuyện như một nhát dao cứa vào tim cô đau đến tê dại.
Triệu Thần Huân đem cô ôm vào lòng nhẹ nhàng trấn an.
"Anh ở đây, không sao."
Anh vốn đang họp dở dang lại nghe người chạy đến thông báo Lạc Cẩn Du bảo vợ anh bị người ta ức hiếp, anh không nói hai lời liền chạy thẳng đến đây.
Vậy mà không ngờ Hy Hy tính tình kiêu ngạo ngang bướng của anh lại bị người ta khi dễ đến khóc.
Đem Mục Hy ôm vào lòng, ánh mắt anh lại lia đến trên người Lạc Cẩn Du đứng bên cạnh.
Lạc Cẩn Du vốn còn cà lơ phất phơ lập tức đứng thẳng người, sờ sờ mũi nói:
"Nhìn tôi làm gì?"
Triệu Thần Huân trầm giọng hỏi:
"Có chuyện gì xảy ra?"
Nghe ra ý nghi hoặc trong lời Triệu Thần Huân, Lạc Cẩn Du tức đến nhảy dựng lên.
"Cậu cho là tôi khi dễ vợ cậu à?"
Triệu Thần Huân không đáp chỉ nhìn chằm chằm vào anh, hiển nhiên câu trả lời là nghi ngờ.
Lạc Cẩn Du tức đến bật cười, hừ lạnh một tiếng.
"Là thằng cháu của cậu muốn nhúng chàm vợ cậu được chưa!"
Tuy anh ta không nghe được hết cuộc đối thoại của Triệu Hoành và Mục Hy, nhưng cứ nhìn ánh mắt như muốn lột hết đồ trên người Mục Hy xuống của Triệu Hoành thì anh cũng đủ hiểu.
Nói đến đây Lạc Cẩn Du cũng hiểu ra được một chuyện nữa, đó là chạy nhanh còn kịp.
"Nếu cậu đến rồi thì tôi về đây."
Bỏ lại một câu rồi đi thẳng ra cửa, mà sau lưng Lạc Cẩn Du cảm thấy rất rõ một luồng khí lạnh đang ào ạt tuôn trào từ bên trong.