Ở xích đu sau vườn đèn hoa giăng lối Mục Hy cùng Tạ Liên Hoa ngồi đó hưởng thụ từng làn gió đêm, hiển nhiên Mục Hy là bị Triệu Thần Huân gói thành cái bánh chưng mới cho đi ra ngoài.1
"Hoa Hoa, chuyện hôm kia... Cậu và anh tớ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Mục Hy ngập ngừng hỏi, Tạ Liên Hoa xịu mặt đá đá chân nói:
"Còn xảy ra cái gì? Tớ lúc đó hoảng quá nên vớ bình hoa đập một cái, xuýt thì bể đầu anh ấy."
Càng nói giọng Tạ Liên Hoa càng nhỏ dần, Mục Hy bên cạnh nghe vậy thì thấy hơi tiếc lẩm nhẩm nói:
"Tiếc nhỉ? Không thì cậu cũng giống tớ tình một đêm rồi vớ luôn chồng về nhà cho gọn không?"
Tạ Liên Hoa quay sang đánh lên tay Mục Hy một cái hung dữ mắng.
"Cậu nói thế mà nghe được đó hả? Tớ với anh Trầm... Ây da làm sao có thể nghĩ tới cái loại chuyện cấm thiếu nhi xem như thế!"
Tạ Liên Hoa tuy hùng hổ nhưng cuối cùng vẫn là cô gái nhỏ ngượng ngùng hai tay đan lại với nhau xoắn xuýt một đoàn.
Mục Hy nhìn nhìn cô nàng một hồi tự dưng thấy lời mẹ dặn ban đầu cũng có lý, Tạ Liên Hoa là đưa trẻ to xác chưa hiểu cái gì là yêu hay không nhưng thiện cảm với anh cô chắc chắn là có.
Nếu để Giang Trầm tương tư mãi Liễu Tư Tình để cô ta lợi dụng thì cô thà rằng làm liều se duyên cho anh và Tạ Liên Hoa còn hơn.
Nghĩ nghĩ Mục Hy liền âm thầm hạ quyết tâm, vươn tay ôm vai bạn thân vỗ hai cái.
"Hoa Hoa, chuyện lần này với cậu không hề là chuyện cỏn con đâu. Hai người từ một phòng khách sạn đi ra quần áo còn không chỉnh tề, nếu nói suôn là không xảy ra quan hệ thì khó ai mà tin. Gia đình cậu xem trọng danh dự nhất là đối với phụ nữ, lần này nếu không có một kết quả hợp ý thì ba mẹ cậu sẽ phạt cậu nặng lắm đấy!"
Tạ Liên Hoa lắng nghe lời của Mục Hy vẻ mặt ngày càng ủ rũ.
"Vậy tớ phải làm sao? Không có chuyện gì giải thích thì không ai tin! Nếu nói có chuyện thật thì cuối cùng vẫn là bị phạt thôi hà."
Cô tuy được ba mẹ yêu thương nhưng Tạ gia khác Giang gia nếu có tội thì nhất định sẽ bị phạt không phân trai gái cao thấp, cô tùy hứng ở đâu chứ ở nhà thì bít cửa.
Mục Hy biết bạn thân có chỗ khó nói, khẽ chậc chậc hai tiếng càng ôm chặt bả vai Tạ Liên Hoa hơn.
"Nếu có chuyện thật thì chưa chắc bị phạt đâu, nếu cậu gả cho anh tớ thì ba mẹ cậu cũng không thể nặng tay được."
Tạ Liên Hoa nghi hoặc nhìn Mục Hy chằm chằm.
"Mắc gì tớ phải gả cho anh ấy!"
"Chứ cậu không thích anh trai tớ à? Anh ấy cũng đẹp trai lắm đấy! Gả vào cậu không chịu thiệt đâu."
Mục Hy bật lại với lời lẽ đương nhiên không thể đương nhiên hơn, nhất thời khiến cho Tạ Liên Hoa á khẩu.
"Tớ... Thích cái gì?"
"Thích anh tớ! Cậu không thích anh ấy à?"
Mục Hy hỏi dồn khiến Tạ Liên Hoa cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân mình rồi.
Từ nhỏ cô luôn cùng Mục Hy quậy phá mà không hề lo lắng gì, vì cô biết phía sau cô và Mục Hy luôn có anh trai che chở.
Cô luôn quen với việc Giang Trầm nhường nhịn mình, quen với việc anh tự nhiên săn sóc cô và Mục Hy.
Vậy cô có thích anh sao? Như lời Mục Hy nói!
Thích chứ! Giang Trầm nho nhã hiền lành chưa từng lớn tiếng với cô làm sao cô không thích cho được.
Nhưng cái thích này có giống như thích giữa nam và nữ không? Tựa như nụ hôn đêm đó...
"Không không không! Tớ không biết, cậu là con nhỏ xấu xa bổ não cho tớ cái gì vậy hả?"1
Mục Hy tặc lưỡi khi kế hoạch tẩy não thất bại, nhưng cô không hề nản chí tiếp tục nói:
"Tớ thiện chí góp ý đấy, bây giờ cậu chỉ có một con đường là đồng ý tìm hiểu với anh tớ. Một thời gian sau cứ nói là hai người không hợp rồi tan rã, thế thôi! Ba mẹ cậu cũng không nói được gì đâu."
Tạ Liên Hoa thấy Mục Hy nói cũng có lý bèn cắn cắn móng tay trầm tư suy nghĩ, Mục Hy mắt thấy đã đả động được Tạ Liên Hoa lại phát hiện xa xa có người đang đi đến.
Cô vui vẻ đứng dậy khỏi xích đu vỗ vỗ vai Tạ Liên Hoa một cái.
"Được rồi cậu cứ suy nghĩ kỹ đi, tớ đi tìm chồng tớ đây bye bye."
Mục Hy nói xong liền co chân chạy mất, Tạ Liên Hoa trợn mắt hét lên.
"Cậu bỏ tớ lại một mình mà coi được hả!"
"Vậy anh có xem là mình thứ hai không?"1
Giang Trầm chậm chạp đi đến trước mặt Tạ Liên Hoa thành công khiến cô vừa xù lông đã vội cụp đuôi không dám nhìn thẳng.
Triệu Thần Huân bên này uống trà tâm sự với ba vợ rất tự tại thoải mái.
"Xem ra sang năm có khi nhà mình làm luôn hai cái đám cưới ba nhỉ?"
Nhấp một ngụm trà Triệu Thần Huân cười hỏi, Giang Phùng cũng mỉm cười khẽ tặc lưỡi.
"Còn phải xem thằng con ba nó có cố gắng không đã."
Hai người nhìn nhau một cái bỗng bật cười thành tiếng.
Mục Hy lạch bạch chạy vào ngồi xuống cạnh Triệu Thần Huân tò mò nhìn hai người.
"Hai người nói gì mà vui vậy ạ?"
Triệu Thần Huân đón lấy cô một thân gió lạnh ôm vào lòng, đem hai tay nhỏ của cô lạnh buốt ủ ấm trong lòng bàn tay mình.
"Đang nói xem anh trai em có cua được vợ không đó mà. Chạy đi lâu như thế tay chân đều lạnh hết cả rồi này."
Mục Hy cười hì hì lén rút tay về chơi xấu mà luồng vào áo anh, phần bụng chợt lạnh khiến Triệu Thần Huân hít vào một hơi.
"Em muốn tối nay mình đón giao thừa sớm chút sao?"
Ánh mắt tối sầm của anh khiến Mục Hy thoáng rụt cổ lại.
"Em sai rồi."
Cô mới không muốn năm mới mà nằm bẹp trên giường đâu a.
Triệu Thần Huân híp mắt nhìn cô, anh đưa tay sờ trán xác định cô không còn sốt nữa lúc này mới an tâm.
"Sắp 12 giờ rồi, anh đưa em đi đốt pháo hoa đón năm mới nhé?"
"Đốt pháo ạ, em đi!"
Mục Hy chớp mắt hưng phấn gật đầu nhưng sau lại nghi ngờ hỏi anh.
"Nhưng mà, công an không đến gõ cửa nhà mình chứ? Tết đến mà về đồn uống trà thì kì lắm."
"Khụ..."
Giang Phùng ngồi bên cạnh nghe được mà không khỏi sặc nước trong miệng. Con gái ông sao nó mặn mòi vậy?
Triệu Thần Huân cũng là từ bất ngờ chuyển thành bất lực, đưa tay véo má cô.
"Chỉ là nến pháo sinh nhật nhỏ mà thôi, công an không đến bắt em đâu. Bạn nhỏ công dân tốt ạ."
Mục Hy bị suy nghĩ viễn vong của mình làm cho xấu hổ gần chết, nghe đốt pháo làm cô cứ tưởng là đốt mấy cái pháo nổ đùng đùng bắn cao trên trời không á chứ.