Ở một khách sạn cũ kỹ nào đó, Liễu Tư Tình thân tàn ma dại căm phẫn nhìn gã đàn ông béo ú đang chậm rãi mặc quần áo ở cuối giường.
"Lão Phạm việc anh hứa với tôi, anh định khi nào mới thực hiện?"
Gã đàn ông kia hướng con mắt ti hí nhìn cô ta hừ hừ hai tiếng cười cợt nói:
"Cái vai phụ của phụ trong Hoá Điệp đó hả? Chắc là không được rồi!"
Liễu Tư Tình nghe thế thì hét ầm lên.
"Không được là thế nào hả? Anh đã nói chỉ cần tôi lên giường với anh thì sẽ lấy vai diễn kia cho tôi mà!"
Lão Phạm mặc xong quần áo nhìn Liễu Tư Tình đầy cợt nhả khinh thường.
"Thì tôi nói sẽ lấy vai diễn đó cho em, nhưng Giang thị giữa đường cản trở tôi biết phải làm sao?"
"Lúc đầu ông không có nói như thế!"
Liễu Tư Tình điên tiết hét lên, từ lúc cô ta tính kế Giang Trầm thất bại thì không ngờ anh thế mà hạ sát chiêu với cô ta.
Công việc cho đến cuộc sống của cô ta đều bị bức vào đường cùng, phải dùng thân thể thứ duy nhất còn có giá trị của cô ta để trao đổi lợi ích với tên chó má này.
Vậy mà ngủ với hắn ta mấy lần thứ cô ta nhận lại cũng chỉ có hai chữ không thể đầy mỉa mai.
Hiện tại cô ta sống còn hèn hạ hơn cả chó hoang!
Lão Phạm cười khà khà đưa bàn tay béo ú của gã vả lên mặt Liễu Tư Tình mấy cái cười nói:
"Cô nói Giang gia là ai chứ? Con mãng xà dẫn đầu nghành công nghệ thông tin của thành Bắc, nhị tiểu thư Giang gia lại là chủ mẫu gia tộc đứng đầu thành Bắc Triệu gia. Cô chẳng qua cũng chỉ là một diễn viên không lớn không nhỏ, muốn trách thì trách cô đã chọc nhầm người đi."
Phải nói Giang gia cùng Triệu gia hiện tại như mặt trời ban trưa, Giang Trầm đã hạ lệnh phong sát Liễu Tư Tình thì ai dám xem nhẹ lời nói của anh.
Lão Phạm chẳng qua thèm khát Liễu Tư Tình lâu rồi mà do trước đây còn Triệu Hoành nên gã mới kiêng dè, giờ có cơ hội gã há có thể bỏ qua.
Nói rồi lão Phạm hả hê rời đi chỉ còn mỗi Liễu Tư Tình thất thần ngồi trên giường, nước mắt cô ta rơi dài trên má đau thương đến độ bật cười thành tiếng.
"Ha ha, muốn trách thì trách tôi sao?"
Cô ta vừa khóc vừa cười như một kẻ điên, đau thương trên mặt dần trở nên vặn vẹo điên cuồng.
"Bọn họ thì cao quý, còn tôi rẻ mạt? Ha, vậy con rẻ mạt này sẽ khiến cho bọn họ phải hối hận khi xem thường nó! Á...!"
Cô ta điên cuồng hét ầm lên đem hết đồ vật gần tầm với ném hết xuống đất.
"Mục Hy! Tao sẽ không bỏ qua cho mày!"
Vương Quốc Sâm rất nhanh đã đến trước cổng quân doanh chờ Mục Hy, cả đám người xin phép với đạo diễn Chu một tiếng rồi nhanh chân đi về nội thành.
Địa điểm hai bên chọn họp là công ty giải trí Gia Huân, lần này mọi chuyện xảy ra rất nhanh đâu đó còn có dấu vết của thủy quân để lại khiến cả hai bên đều trở tay không kịp.
Mục Hy vẫn luôn im lặng cúi thấp đầu suốt dọc đường đi nhưng hai tay đều nắm chặt đến trắng bệch của cô đã phản ánh tâm trạng cô bất ổn bao nhiêu.
Lạc Thần ngồi cạnh cô bờ môi mím chặt thành một đường thẳng, anh lấy di động ra ấn vào trang cá nhân của mình gõ vài cái đăng một trạng thái.
"Ai động đến cô ấy, đều chờ đó cho ông!"
Một bài đăng này tựa như giọt nước rơi vào chảo dầu đang sôi, quản lý của Lạc Thần ngồi ở ghế trên đang thương thảo với Vương Quốc Sâm nhìn thấy bài đăng này xuýt thì ngất tại chỗ.
"Cậu muốn ép chết anh hay là muốn hủy đi sự nghiệp của mình hả?"
Bài đăng mười phần khiêu khích thế này, bộ cậu ta sợ anti fan không có cơ hội chửi bới hay sao?
Lạc Thần tức giận ném thẳng di động cho quản lý, hét ầm lên:
"Ông đây đã bảo em nín!"
Một tiếng gầm này xuýt thì làm cho tài xế đánh lệch tay lái, Mục Hy đang sụt sùi cũng phải nín nhịn vào trong u uất nhìn Lạc Thần.
"Tới khóc anh cũng không cho! Anh vô lý vừa phải thôi!"
"Nếu em dám rơi một giọt nước mắt, có tin tôi cho người đi xử từng kẻ trên mạng kia không? Một ngày không xử hết thì một tháng, một năm cũng sẽ xử xong!"1
Tính tình anh vốn nóng nảy giờ phải nhìn cô khóc anh thật sự không nhịn được mà muốn đi đánh người.
Quản lý nhìn thì cũng biết Lạc Thần tức thật rồi nên cũng không hó hé gì thêm, kéo tay Vương Quốc Sâm tiếp tục bàn bạc kế sách.
Mục Hy bị anh quát một tràn cũng ngây ngẩn đi, không biết cô suy nghĩ đến cái gì vội cúi đầu xoay người đi chỗ khác.
Lạc Thần quát xong thì thở hổn hển cũng xoay người ra cửa sổ, xe rất nhanh đã đi đến công ty Gia Huân mọi người lục tục xuống xe vội vã bước vào trong.
Lạc Thần vẫn không nhanh không chậm đi song song với Mục Hy, lâu lâu còn không quên liếc mắt nhìn lén cô.
Mọi người quá gấp gáp nên không để ý cách đó không xa có một người cũng đang lao thẳng về phía bọn họ.
"Đi chết đi!"
Chỉ nghe một giọng nữ the thé hét lên mọi người không kịp phản ứng nhìn lại chỉ thấy Liễu Tư Tình hai mắt đỏ ngầu cầm một con dao đâm thẳng vào Mục Hy.
Mục Hy tinh thần vốn hoảng hốt nghe thấy tiếng thét cũng không kịp né tránh, mắt thấy con dao kia sắp đâm vào mình thì tiểu Đào bên cạnh đã kéo lấy cô ôm lấy che chở.
"Tiểu Đào!"
Mục Hy thất kinh hét lên, tiểu Đào vốn nhắm tịt mắt sẵn sàng đón nhận con dao kia nhưng lại không có đau đớn như cô nhóc tưởng tượng.
Cô nhóc kinh ngạc mở to mắt nhìn Mục Hy, cả hai người đều ngây ngẩn chậm rãi nhìn về sau.
Chỉ thấy Lạc Thần đã chắn trước hai người từ lúc nào, mà con dao trên tay Liễu Tư Tình đã cấm thẳng bụng anh, sau cùng cô ta còn hung hăng rút dao ra.1
"Lạc... Thần..."
Mọi chuyện nói thì nhanh nhưng thật chỉ xảy ra trong vài giây, lúc mọi người phản ứng lại thì Lạc Thần đã khuỵ một chân xuống đất.
Mục Hy hoảng hốt lao đến đỡ lấy Lạc Thần, máu tươi ồ ạt chảy ra từ miệng vết thương nhiễm đỏ cả người Lạc Thần.
Sắc đỏ như một con dao đâm mạnh vào thị giác của Mục Hy tay cô run lẩy bẩy đè lại miệng vết thương cho anh, cô hét lên nước mắt rơi như mưa.
"Mau gọi cấp cứu đi!"
Lúc này mọi người mới nháo nhào cả lên.
"Không... được khóc!"
Lạc Thần sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cứng giọng không cho cô khóc, anh khẽ nâng tay lau nước mắt cho cô.
"Tôi không, nỡ."
Không nỡ thấy em khóc, cũng không nỡ nhìn em bị thương hay đau buồn.
Nước mắt Mục Hy rơi xuống càng lợi hại hơn.
"Anh đừng nói nữa..."
Liễu Tư Tình thấy mình đâm nhầm người, vẻ điên cuồng trong đáy mắt càng đậm, cô ta xiết chặt dao trong tay né tránh hai người đang muốn khống chế cô ta lao thẳng đến chỗ Mục Hy.
"Mày đi chết đi!"
Nhưng lần này cô ta vẫn là không đâm trúng được Mục Hy, con dao đã bị người ta chặn lấy liền xoay ngược lại đâm thẳng vào bụng cô ta.
Liễu Tư Tình mở to mắt không dám tin mà nhìn chằm chằm người vừa đến.
"Anh."
"Muốn động đến Hy Hy, cô đã hỏi qua ý tôi chưa?"
Triệu Thần Huân ánh mắt u lãnh không có chút độ ấm nào nhìn sắc mặt đau đớn của Liễu Tư Tình, anh không tiếng động đem con dao xoay một vòng thành công nghe được tiếng kêu thảm của Liễu Tư Tình.1