Duy Phương Đại công chúa liếc nhìn Quân Chi Miễn một cái, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười cổ quái, "Được."
Bốn người lại cùng quay trở về. Đến cửa hàng của mình, Du Tiểu Vãn bảo quản sự Quách Khánh lấy tất cả các loại mứt đến, mỗi loại chuẩn bị một bao lớn, đưa cho Duy Phương Đại công chúa. Duy Phương Đại công chúa cười hì hì bảo tùy tùng tiếp nhận, rồi quay sang nói với Quân Dật Chi: "Dật Chi, ngươi đưa ta hồi cung." Lại nói với Du Tiểu Vãn: "Mấy ngày nữa, ta sẽ tới rủ ngươi đi chơi." Du Tiểu Vãn mỉm cười đáp ứng.
Nàng lại nói với Quân Chi Miễn: "Ngươi phải phụ trách đưa Du tiểu thư hồi phủ."
Quân Dật Chi lập tức một nhướn mày, "Quân Chỉ Huy Sứ không chừng còn có việc công, không bằng chúng ta cùng đi, trước đưa Du cô nương hồi phủ, sau lại đưa cô cô hồi cung."
Duy Phương Đại công chúa đưa lung về phía Du Tiểu Vãn, hung hăng trừng mắt nhìn Quân Dật Chi, "Bảo hộ dân chúng cũng là chức trách của hắn." Lại trừng mắt nhìn Quân Chi Miễn, "Có nghe hay không?"
Quân Chi Miễn liếc thấy sống lưng căng thẳng của Quân Dật Chi, liền cười nói, "Được."
Duy Phương Đại công chúa thế này mới vừa lòng cười, không đợi Quân Dật Chi nói cái gì nữa, dung sức kéo hắn ra cửa hàng.
Quân Dật Chi không tiện đòi lưu lại, đành bất mãn nói với Duy Phương Đại công chúa: "Để đường huynh đưa Du cô nương hồi phủ, thì còn ra thể thống gì."
Duy Phương Đại công chúa thần bí cười nói: "Chuyện này thì ngươi không biết rồi. Mẫu hậu đang thương lượng với gì, định chỉ hôn, gả nàng ấy cho Chi Miễn."
Quân Dật Chi giật cả mình, lại làm ra bộ dạng không tin, dùng ngữ điệu không thèm để ý, hỏi, "Ta không tin, thân phận hai người đó kém xa nhau như vậy, Thái Hậu làm sao có thể chỉ hôn?"
Duy Phương hận nhất là có người không tin lời mình, liền buồn bực nói, "Ta nghe lén được. Nghe nói là Nhiếp Chính Vương phi thực thích nàng a, còn nói nước phù sa không thể để chảy vào ruộng người ngoài, định chỉ hôn cho nàng và trưởng tử của Tào gia. Sau đó mẫu hậu nói, nếu nàng ấy tốt như vậy, vẫn là để cho người bên chúng ta thu nạp mới tốt. Vừa vặn dì vào cung thỉnh an, dì nói, hay là gả cho Chi Miễn....... Ừm, còn nói cái gì nữa, bởi vì nhà mẹ đẻ của thế tử phi......"
Nàng gãi gãi đầu, đối với những thứ mình không có hứng thú, nàng chỉ có thể nghe lọt một chút, lại không mấy để ở trong lòng, cũng là vì cảm thấy cái tên Du Tiểu Vãn này dường như đã từng nghe qua, mãi đến lúc nãy mới nhớ đến.
Quân Dật Chi lại nghe hiểu được, thật không biết Du Tiểu Vãn có cái gì tốt, tóm lại, Nhiếp Chính Vương phi muốn đem nàng gả cho Tào Trung Mẫn, kéo về trận doanh bên mình. Thái Hậu biết được, muốn chặn ngang một cước, định ban cho Du Tiểu Vãn một cửa hôn nhân khác. Mà bên phía Tấn Vương phủ, thế tử phi xuất thân từ phủ Định Quốc Công, tức là cùng với nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, Tấn Vương phi, Sở thái phi là phủ Bình Quốc Công có quan hệ thông gia mấy đời. Phủ Bình Quốc Công làm ngoại thích, nhưng không có rời xa triều đình, mà là người người leo lên địa vị cao, thế lực vốn đã rất lớn, nếu lại thêm cửa quan hệ thông gia với Định Quốc Công, thực lực không thể khinh thường. Những việc Thái Hậu làm từ lâu đã khiến các đại thần trong triều bất mãn, nên bà ta mới cố ý khiến Quân Chi Miễn cưới một thê tử mà nhà mẹ đẻ không có bối cảnh. Du Tiểu Vãn tuy có phụ thân là đại quan ở biên giới, dòng dõi cũng không thấp, nhưng đã từ trần, vậy coi như không có bối cảnh, tính ra nàng rất thích hợp.
Chính là...... Quân Dật Chi ngưng thần suy tư, cho tới bây giờ, Nhiếp Chính Vương đều làm việc rất cẩn thận. Người này biết thời biết thế đáp ứng hắn chỉ hôn cho Hà Ngữ Phương và Tào Trung Duệ, nhưng cũng là đã trải tqua một phen cân nhắc mục đích. Trong khi đó, Du Tiểu Vãn còn phải giữ đạo hiếu hai năm, nếu thật sự muốn chỉ hôn, quyết sẽ không để lộ manh mối vào lúc này.
Hắn liếc nhìn Duy Phương công chúa đang tích cực ăn mứt mơ, cười hỏi: "Cô cô làm sao biết mứt mơ ở cửa hang của Du cô nương ngon?"
Duy Phương công chúa nghĩ nghĩ, "À...... Hình như là...... A, đúng rồi, mấy ngày trước, hoàng tẩu dẫn Trương trắc phi vào cung thỉnh an, Trương trắc phi có chút nôn oẹ, Nhiếp Chính Vương phi mới cho người đem mứt mơ lên. Sau đó ta ăn thử một chút, mẫu hậu cũng ăn thử, ăn một lát thì hết, ta mới năn nỉ mẫu hậu đi mua một chút."
Thái Hậu không có khả năng bởi vì mứt mơ ăn ngon, liền nhất định bảo nội vụ phủ ra ngoài cung để mua, hơn phân nửa vẫn là Nhiếp Chính Vương phi đã nói thêm cái gì, đáng tiếc hắn không có mặt ở đó, Duy Phương lại là người chỉ nhớ ăn không nhớ chuyện, hỏi cũng như không. Quân Dật Chi nhíu mày, Nhiếp Chính Vương phi cố tình gián tiếp nhắc tới Du cô nương ở trước mặt Thái Hậu, không biết là có ý gì.
Cùng lúc đó, trong cửa hang còn lại Du Tiểu Vãn và Quân Chi Miễn xấu hổ nhìn nhau. Du Tiểu Vãn vội lên tiếng trước, "Trong phủ có gia đinh đi theo, không cần làm phiền Chỉ Huy Sứ." Quân Chi Miễn gật gật đầu, xoay người dẫn lính rời đi.
Du Tiểu Vãn sợ trên đường về sẽ tình cờ gặp phải hắn nên cũng không về vội, gọi người đi lấy ba hộp mứt trái cây, mang về cho lão thái thái và các biểu tỷ nếm thử.
Quách Khánh tự mình đem hộp mứt gỗ sơn son vào, nịnh nọt cười nói: "Tiểu thư, trong đây có đầy đủ các loại mứt." Du Tiểu Vãn bảo hắn giao cho bà tử đi theo, đang định hồi phủ, Quách Khánh liền cười nịnh đi theo, vẻ mặt tò mò hỏi, "Mấy vị vừa rồi tựa hồ là......"
Hắn kỳ thật không biết ba người kia, bất quá là ở bên ngoài nghe được Duy Phương công chúa và Quân Dật Chi nói cái gì có hai chữ "hồi cung", nên muốn đến hỏi thăm xem sao. Du Tiểu Vãn cũng đang muốn thông qua cái miệng của hắn, báo tin cho Trương thị nghe, liền thành thật giới thiệu, "Một vị là trưởng tử của Tấn Vương thế tử, một vị là nhị công tử của Sở Vương phủ, còn vị quý nhân kia, không phải là người mà ngươi có thể hỏi thăm."
Tuy chưa nói ra thân phận của Duy Phương Đại công chúa, nhưng nữ nhân nào có thể ra vào hoàng cung, còn lại cao quý đến độ hắn không thể thăm hỏi? Quách Khánh rất nhanh liền đoán được thân phận của Duy Phương Đại công chúa. Tiên đế chỉ có hai người con gái, một vị là Duy Đích Đại công chúa, lớn hơn Nhiếp Chính Vương một tuổi, là một quả phụ. Nữ tử mới vừa rồi bất quá mười hai, 13 tuổi, ắt hẳn là Duy Phương Đại công chúa.
Nghe nói Duy Phương Đại công chúa thập phần điêu ngoa bá đạo, Du cô nương thế nhưng có quan hệ tốt với Đại công chúa như vậy, thái độ Quách Khánh đối với Du Tiểu Vãn nhất thời có biến hóa, bắt đầu cung kính từ trong đáy lòng.
Du Tiểu Vãn một chút cũng không để ý xem hắn có thật sự tôn kính mình hay không. Người này có tài, bất quá không nhiều, nếu cửa hàng của nàng thật sự sẽ mở rộng buôn bán, người này đảm đương không nổi trọng dụng, chẳng qua là vì hắn là người của Trương thị, nên mới cố ý lưu lại, có lẽ một ngày nào đó sẽ phát huy tác dụng.
...
Trở lại phủ, Du Tiểu Vãn về Mặc Ngọc Cư trước để thay quần áo, sau đó mới đến thỉnh an lão thái thái, đem thực hộp đưa lên, "Đây là mứt trái cây trong cửa hàng, vừa mới làm ra vài loại khẩu vị mới, lão thái thái nếm thử đi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!