"Cho nên công chúa có kế hoạch gì?'
"Ta không quá tin tưởng người đó là Tô Diệc Thừa, ý ta là cái người vất vả đi cứu tế kia. Hắn luôn đeo mặt nạ, mà đằng sau tấm mặt nạ đó là ai cũng có khả năng."
"Ồ?"
Lục Khanh bình tĩnh phân tích: "Hắn có bệnh sạch sẽ, biết bơi cũng không chịu được khổ."
Quân Diễm Cửu bỗng nhiên chen ngang: "Công chúa dường như hiểu rất rõ Tô đại nhân?"
Nghe ra mùi giấm chua trong lời nói của hắn, nàng cố ý nói: "Đúng, đúng là hiểu rất rõ."
Quả nhiên thấy hắn mím môi, ánh mắt trùng xuống.
Lục Khanh vẻ mặt không có gì thay đổi, trong lòng đã sớm cười rộ lên.
Chỉ là trong giây lát lại thấy Quân Diễm Cửu khôi phục giọng điệu bình thường.
"Cho nên, công chúa hoài nghi hắn dùng thế thân? Những gì bá tánh nhìn thấy tất cả chỉ là một vở kịch?"
"Không sai." Lục Khanh mặt mày hớn hở nói: "Nếu thật sự là như vậy, bản công chúa muốn dọn sạch đống rác này.'
Con ngươi Quân Diễm Cửu lại lóe lên một tia kinh ngạc, chỉ là lướt qua trong giây lát, sau đó nhàn nhạt nói.
"Nô tài có thể làm gì giúp công chúa?"
Lục Khanh trực tiếp ngồi xuống bên cạnh hắn, ngước mắt lên nhìn.
"Cửu Cửu, ta biết mật thám của ngài trải rộng khắp Bắc quốc. Ngài chỉ cần phái một vài trợ thủ đắc lực đi thám thính mấy tửu lầu xung quanh vùng cứu tế, không biết chừng sẽ thu được một kinh hỷ lớn."
Sắc mặt hắn thay đổi.
Lục Khanh cũng đã bí mật tạo dựng một hệ thống tình báo của riêng mình, chỉ là còn chưa quá thành thục, nếu không nàng sẽ không mở miệng nhờ hắn chuyện này.
"Làm sao người biết?" Quân Diễm Cửu từ từ mở miệng, liếc nàng tràn đầy châm chọc.
Lục Khanh kéo tay áo Quân Diễm Cửu: "Ai da~ Cửu Cửu~"
...
Nhìn hắn rất dễ ở chung sao? Trong cả hoàng cung này, ai gặp hắn cũng lo sợ, muốn tránh không được, vậy mà vị công chúa "tự nhận thân quen" này dựa vào cái gì mà cảm thấy có thể sai bảo hắn làm cái này cái kia?
Chỉ bằng việc nàng là công chúa sao?
"Được."
Quân Diễm Cửu miệng nhanh hơn não, ngay khi nhận ra những gì mình nói, không khỏi cảm thấy khiếp sợ.
'Cửu Cửu, ngài là tốt nhất! Ta biết mà, ngài đối với ta tốt nhất!" Vừa nói nàng vừa duỗi tay ôm cổ hắn, ngay cả thị vệ đứng canh ngoài cửa cũng tự giác xem như không thấy.
Quân Diễm cửu hai tai nhanh chóng bị hun tới đỏ rực, ho nhẹ một tiếng: "Công chúa."
Lục Khanh thế mà lại không chút e lệ, cảm thấy bộ dáng thẹn thùng này của Quân Diễm Cửu vô cùng đáng yêu.
Nàng tủm tỉm cười nói: "Được rồi, vậy quyết định vậy đi, bản công chúa về chờ tin tức của ngài. Sau khi việc thành nhất định sẽ hậu tạ." Nàng nháy mắt, đứng dậy rời đi.
Sau khi nàng đi, hắn bất ngờ phát hiện trên mặt bàn, chỗ nàng vừa lướt tay qua xuất hiện một chiếc nhẫn ban chỉ tím.
Hắn cầm lên vân vê.
Đây không phải nhẫn của hắn. So với cái trước màu có vẻ sáng hơn nhưng cũng là hàng thượng phẩm.
Nghĩ đến việc gần đây nàng nổi hứng thú kinh doanh châu báu, hắn cảm thấy có chút buồn cười.
Đây là... biết hắn mất nhẫn, sợ hắn không vui nên lén lút tặng cho hắn sao?
Hắn ở ngoài cung buôn bán ngọc thạch cũng đã tám năm, bảo bối hiếm lạ nào mà chưa từng có? Sao có thể cần một tiểu cô nương dỗ hắn vui vẻ chứ?
Bỏ đi, nàng vui là được.
Quân Diễm Cửu gọi Ám Mị, phân phó vài câu.
Một phong thư mang mệnh lệnh nhanh chóng được truyền đi, hệ thống tình báo vùng Thương Nam lặng lẽ mở ra.
Chỉ chưa đến nửa ngày mật thám đã tìm ra vị trí của Tô Diệc Thừa.
Sau khi xác định người đang chịu khổ cứu tế ở bờ sông kia không phải bản thân Tô Diệc Thừa, một người cải trang thợ săn cùng với một con chó trắng lặng lẽ tới gần.
Người nọ cúi người, hạ giọng thì thầm bên tai chó trắng vài tiếng, sau đó thả dây dắt chó.
Chó trắng lao như một mũi tên về phía "Tô Diệc Thừa".
"Gâu!"
Chó trắng đẩy một cái, trực tiếp hất "Tô Diệc Thừa" đang đứng bên bờ sông xuống dòng nước chảy xiết.
Bá tánh không kịp phòng bị, sôi nổi kinh hô: "Tô đại nhân! Tô đại nhân!"
Mấy người đàn ông biết bơi lập tức nhảy xuống sông, đem "Tô Diệc Thừa" một thân quan bào vớt lên bờ.
Trong lúc hỗn loạn có một người không cẩn thận làm rơi mất chiếc mặt nạ.
Khi họ cứu người lên bờ, ngoái đầu nhìn lại mới hoài nghi. Tô đại nhân đâu?
"Tô đại nhân đâu?" Bá tánh nghi hoặc ngó trái ngó phải.
Mà cái người một thân quan bào, ướt như chuột lột kia lại mặt mày kinh hãi.
Có một người dân tinh ý nhìn ra, chỉ vào hắn nói: "Hắn ta không phải tùy tùng bên người Tô đại nhân sao? Ta đã từng gặp qua rồi."
Người nọ vừa nói lại càng nhiều người nhận ra,
Mà vị"Tô đại nhân" kia lại cúi đầu ngày càng thấp.
"Tô đại nhân đâu? Sao ngươi lại mặc quan bào của ngài ấy?" Một bá tánh chỉ trích.
Người kia chỉ biết cúi đầu, một câu cũng không chịu nói.
Rất nhanh có người hiểu ra, bừng tỉnh nói: "Thì ra mấy ngày nay người ở chỗ này cứu tế không phải Tô đại nhân mà là ngươi sao?"
Lúc này Tô Diệc Thừa đang ở tửu lầu ăn vịt nướng vô cớ hắt xì một cái.
Hắn mang một chiếc mặt nạ màu xám cực kỳ phổ thông, chỉ lộ miệng. Vịt nướng thơm ngon béo ngậy, hắn ăn đến miệng dính đầy mỡ.
Hắn lần này đi cứu tế trừ bỏ mục đích công việc thì chính là kết giao, mấy ngày nay cũng đã xử lý gần xong.
Thời điểm bá tánh xông tới hắn còn đang gặm dở một cái chân vịt, trò chuyện vô cùng hăng say.
"Nhìn xem, đó là Tô đại nhân!"
Một người trong tay dắt một con chó trắng, dẫn theo một đám bá tánh xông vào.
Tô Diệc Thừa không ngờ tới, con chó trắng to lớn chỉ "Gâu!" một tiếng rồi lao về phía hắn ta.
Một bá tánh trên tay cầm một bộ y phục, nhờ bộ y phục này mới tìm được đến đây.
Tô Diệc Thừa lúc này mới hoàn hồn, đám bá tánh phẫn nộ cũng đã xông đến. Tên cầm đầu một phen giật phắt mặt nạ của hắn, gương mặt lồi lõm mụn mủ phơi bày trước bàn dân thiên hạ.
"Quả nhiên là Tô đại nhân, vậy mà dám lừa gạt chúng ta. Đánh!"
Bá tánh phẫn nộ kêu gào, đem trứng thối cùng rau thối ném thẳng về phía hắn ta, một quả rơi trên trán còn một thứ đập trúng mũi hắn.
Bức thư vạn dân khẩn cầu hoàng thượng thăng chức cũng bị cấp tốc thu hồi.
Bá tánh trực tiếp đuổi hắn ra khỏi huyện.Tô Diệc Thừa đành mặt xám mày tro hồi kinh.Mà ở kinh thành, tin tức đã sớm truyền đến.
Toàn bộ kinh thành nghị luận sôi nổi.
Đây cũng không biết là lần thứ mấy Tô Diệc Thừa trở thành tiêu điểm của cuộc thảo luận.
Nếu như lúc trước còn có vài người ái mộ nói đỡ cho hắn thì đến vụ giả cứu tế này thật sự đã khiến cho người người phẫn nộ.
Cả kinh thành chỉ trỏ mắng nhiếc.
Đầu đường cuối phố chỉ cần là chuyện về Tô Diệc Thừa đều sẽ có vài ba người cùng xúm lại mắng nhiếc. Mặc kệ có biết chuyện hay không, chỉ cần mắng là sẽ có chủ đề chung giữa mọi người.
"Công chúa có mãn ý với kết quả này không?"
Quân Diễm Cửu cùng Lục Khanh mặc thường phục ngồi trong xe ngựa chầm chậm dạo quanh phố xá.
"Cũng được đi." Lục Khanh nhàn nhạt nói.
Lục Khanh có nói "sau khi việc thành ắt có hậu tạ".
Vì để thực hiện phần "hậu tạ" này, Lục Khanh kéo Quân Diễm Cửu xuất cung, mà hậu tạ như nào thì nàng vẫn còn úp úp mở mở.