Phụtttt. Khương Noãn phun luôn ngụm trà vừa uống.
"Ca muốn Khanh Khanh gả cho Khương Duy ca ca?"
Khương Thù tí thì thổ huyết.
"Cái gì mà Khương Duy? Khương Thù ca ca vẫn còn sống sờ sờ đây muội không thấy sao? Bộ ta không xứng?"
"Chỉ là..."
Khương Noãn khó hiểu, suy tư nói: "Chỉ là Khanh Khanh bắt huynh làm tù binh mà, huynh không ghi hận sao?"
Khương Thù liếc xéo nàng, trưng ra bộ dạng "trẻ con không hiểu sự đời", sửa lời.
"Không, muội nói sai rồi, đó là nàng đã chinh phục được ca ca. Lúc trước là đoạt được thể xác, sau là chinh phục được trái tim. Ca ca cùng nàng là chính là một mối duyên phận tốt đẹp."
Khương Noãn há hốc nhìn lão đại ca nhà mình.
Nàng thậm chí còn muốn sờ trán Khương Thù xem hắn có phải đang phát sốt không.
"Nhưng mà..."
Khương Noãn nhớ lại dáng vẻ Lục Khanh khi nhắc đến Quân Diễm Cửu, có chút khó xử nói: "Nhưng...chính là Khanh Khanh đã có người mình thích rồi."
Khương Thù nheo đôi mắt nguy hiểm: "Nàng nói với muội à?"
"Vâng." Khương Noãn gật đầu. "Tuy nhiên người đó hiện tại có chút khiếm khuyết."
Khiếm khuyết? Khương Thù phút chốc bùng lửa giận.
Quả nhiên là Tô Diệc Thừa, ta đã hủy dung hắn mà vẫn chưa được sao?
Hắn nghĩ một lát, nói.
"Phù sa không chảy ruộng ngoài, chẳng lẽ muội không muốn Lục Khanh trở thành tẩu tẩu của muội sao?"
"Muội nghĩ xem, bây giờ muội ở Bắc quốc du ngoạn, lại thân thiết với Lục Khanh, nhưng chung quy muội vẫn phải trở về Khương quốc, vậy chẳng phải hai người sẽ không còn được gặp nhau nữa sao?"
Khương Noãn nghe tới đây cả người xìu xuống, đôi mắt thoáng buồn.
Chỉ cần nghĩ tới sau khi trở về Khương quốc sẽ không được gặp lại Lục Khanh là nàng lại buồn không thôi.
"Mà nếu ca ca cưới nàng về thì sẽ khác nha." Khương Thù nói một hồi, hai mắt sáng lên: "Chỉ cần nàng trở thành thái tử phi, hoàng tẩu của muội là muội có thể ngày ngày gặp nàng!"
Khương Noãn dỏng tai lắng nghe.
Khương Thù ca ca nói, hình có chút đạo lý.
Nàng rất muốn, rất muốn Lục Khanh làm hoàng tẩu của nàng.
Chỉ là Khanh Khanh đã có người thương.
Nhìn thấy Khương Noãn dao động, đáy mắt Khương Thù xẹt qua tia giảo hoạt.
"Muội muội tốt của ta ơi, muội giúp ta đi mà!" Khương Thù bắt lấy cánh tay, nhéo nàng.
"Ca thực lòng rất thích Lục Khanh, muốn cùng nàng bạc đầu giai lão, bên nhau cả đời. Nếu nàng gả cho ta, ta đảm bảo nàng sẽ là nữ nhân hạnh phúc nhất!
Hay muội cảm thấy ca ca thua kém tên nam nhân kia sao?
Bàn thân phận, địa vị, học thức hay diện mạo, ca ca kém sao?"
"Thân là bằng hữu của Khanh Khanh, muội không muốn tốt cho nàng sao?
Ca ca muội đường đường là Khương quốc hoàng thái tử, gả cho ta là mong ước của nữ nhân khắp thiên hạ này."
Khương Noãn vô cùng lưỡng lự.
So với trơ mắt nhìn Khanh Khanh gả cho một tên thái giám, chi bằng tác hợp cho nàng trở thành hoàng tẩu của mình...
Nếu nghĩ đến chung thân đại sự của Khanh Khanh, vẫn nên tác hợp nàng với Khương Thù ca ca!
Nghĩ đến đây, Khương Noãn cắn răng gật đầu: "Ca, muội chỉ có thể thử, giúp huynh giật giây. Khanh Khanh cuối cùng chọn ai, vẫn là nàng quyết định."
Khương Thù vui vẻ, ôm chầm lấy nàng: "Ai da, đúng là muội muội tốt của ta! Không phụ lòng thương ca dành cho muội. Muội yên tâm, với mị lực của ca, nhất định chinh phục được nàng!"
Khương Noãn thở dài trong lòng.
Chỉ mong là vậy.
Sau khi ra khỏi tẩm cung Khương Noãn, Khương Thù tối sầm mặt mày, cười lạnh: "Ha, Tô Diệc Thừa."
Lúc này Tô Diệc Thừa đang ở trong phủ, ngồi trước gương, quấn từng tầng băng gạc lên mặt. Từng tầng lại từng tầng, hận ý trong mắt hắn theo đó sâu thêm.
Băng gạc thấm một lớp thảo dược màu xanh lục, trong không gian tràn ngập mùi trứng bắc thảo chưa kịp bay đi.
Mỗi lần gỡ băng xuống, nước thuốc đều nhuộm xanh làn da hắn, cả khuôn mặt đều là sắc xanh quỷ dị. Đây cũng là lý do hắn vắng nhiều buổi triều.
Đến khi quấn xong, cả khuôn mặt như biến thành một cái bánh bao lớn.
"Đại nhân, sáng nay Khương Thù đã được phóng thích, bây giờ đã quay về Kiêu Dương Điện." Tô Mãnh đứng một bên hội báo.
"Tốt, tốt lắm."
Tô Diệc Thừa cười âm trầm, đôi mắt ghê người như vừa từ dưới địa ngục bò lên.
"Bản quan chỉ sợ hắn không ra được."
Hắn bình tĩnh nhìn vào gương, hận nghiến răng nghiến lợi.
"Khương Thù, thù này không báo không phải người! Khổ Tô Diệc Thừa ta phải chịu, bản quan nhất định phải đòi lại gấp mười lần!"
Mặt trời dần ngả về tây.
Lục Khanh trong làn váy lụa hồng đang cầm bình tưới hoa, vẻ mặt mệt mỏi. Phía sau nàng là Mạc Ly một thân hắc y cao lớn.
"Ngươi thấy sao? Khương Thù muốn tiếp tục ăn vạ Bắc quốc?" Lục Khanh lười biếng cất lời.
Hoàng hôn màu cam xuyên qua cửa sổ chiếu xuống khuôn mặt thanh tú trắng nõn, làm bầu không khí nhiều thêm một phần hoài niệm cùng ý nhị.
"Túy ông chi ý bất tại tửu*." Mạc Ly lên tiếng.
(*) 醉翁之意不在酒 (ý của Tuý Ông không phải ở rượu): ý không ở trong lời; có dụng ý khác.
"Hả? Rượu? Rượu gì?"
Mạc Ly nhìn chằm chằm cần cổ trắng nõn của chủ tử.
Trong lòng hắn kỳ thực đã có đáp án, môi mỏng khẽ mở nhưng lại không nói ra.
Công chúa đối với một số việc vẫn còn rất ngây thơ.
Cũng không đúng, chỉ là không liên quan đến "người kia", nàng sẽ không buồn suy nghĩ, không suy nghĩ chắc chắn sẽ không cảm nhận được.
Mạc Ly ý tứ thâm sâu: "Nhưng mà ly rượu này, hắn vĩnh viễn không thể uống được."
Lục Khanh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cười: "Còn úp úp mở mở?"
"Ài, kệ hắn đi thôi."
Lục Khanh vén một lọn tóc ra sau tai, tùy tiện nói: "Tóm lại, quan sát hắn cho kỹ, không được để lọt bất cứ động tĩnh nào."
"Vâng." Mạc Ly lui xuống.
Hệ thống tình báo ngày càng hoàn thiện, người được cài vào cạnh Tô Diệc Thừa với Khương Thù cũng ngày càng nhiều.
Khương Thù vẫn nhắm đến Tô Diệc Thừa.
Sau khi nói chuyện cùng Khương Noãn, hắn vẫn cho rằng người trong lòng công chúa là Tô Diệc Thừa, trút hết tức giận lên đầu hắn ta.
Hắn nheo mắt, ánh mắt tàn nhẫn quyết đoán.
"Tô Diệc Thừa ơi Tô Diệc Thừa, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không lối lại cứ lao vào.
Nếu hủy dung không thay đổi được tâm ý công chúa, vậy bổn điện đành phải để ngươi...không thể làm nam nhân."
"Đừng trách ta vô tình, muốn trách thì trách ngươi ngáng đường ta."
Hắn sai Tiểu Thuận Tử tìm một loại thuốc làm cho nam nhân dần mất đi năng lực, có thể lén hoà vào tinh dầu tắm gội.
Chỉ cần dùng quá một tháng, cả đời này Tô Diệc Thừa sẽ không "lên" được nữa.
Tiểu Thuận Tử cười gian, tung tăng lui xuống.