Lạc Nhân không quá khó để tìm được cách tiếp xúc với mẹ của Từ Khiêm.
Từ phu nhân thấy cô xinh đẹp lại thông minh, thì rất yêu thích cô, so với Lục Nghi An kia thì Lạc Nhân này hơn hẳn.
Thậm chí người ta còn là giám đốc của công ty lớn nữa, giúp được con trai bà rất nhiều so với Lục Nghi An chỉ biết ăn chơi rồi đi học kia.
Bà vốn không hài lòng lắm, vì cô gái đó có xuất thân tốt, con gái Lục gia quyền quý nữa. Nhưng so với Lạc Nhân thì Lạc Nhân lại hơn cô một bậc.
"Dì muốn ăn gì ạ". Lạc Nhân khoát tay bà vui vẻ cười đùa lấy lòng. "Cháu biết một nhà hàng đồ nướng ngon lắm ".
"Được". Bà cũng vui vẻ được Lạc Nhân tặng cho không ít quà đắt tiền, lại còn hợp ý cho nên bà rất thích.
Về nhà bà phải nói lại với Từ Khiêm bỏ Nghi An kia mới được.
Hai người họ rẽ vào một nhà hàng, Thanh Thanh không chần chừ cũng đi vào theo đó, ngồi không xa họ nhưng cũng có thể nghe toàn bộ câu chuyện.
"Mấy hôm nay cháu đến Từ thị tìm Từ Khiêm nhưng không thấy anh ấy, không biết anh ấy đang bận gì vậy dì ơi". Thức ăn được đem ra, Lạc Nhân vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, xem nhưng cô ta không biết gì hết cả.
"Vậy sao". Bà cũng không biết con mình đang làm gì nữa, vì chuyện công ty bà dường như không có xen vào. "Để dì kêu nó về, rồi hỏi cho cháu nhé".
"Vâng...cũng chỉ ký hợp đồng thôi ạ. Cháu sợ anh ấy có gì đó nhưng lại không biết".
"Được! Hôm nào nó về nhà, dì kêu cháu đến chúng ta ăn một bữa cơm với nhau".
"Vâng ạ". Lạc Nhân cười vui vẻ tít cả mắt. "Có bạn gái Từ Khiêm đến không ạ".
"Ừm". Từ phu nhân lại bớt vui vẻ lại, Lạc Nhân ngạc nhiên xem ra cô ta tấn công đúng người rồi, Từ phu nhân không thích Nghi An kia, cô ta nắm chắc phần thắng hơn.
"Có lẽ có". Từ phu nhân nói.
Lạc Nhân chỉ cười nhưng không nói gì! Họ ăn uống với nhau rất vui vẻ.
"Cháu thích Từ Khiêm à". Nãy giờ Lạc Nhân cứ nhắc đến con trai bà mãi, bà là người lớn nên hiểu rõ. Lạc Nhân cũng không hề do dự chút nào, gật đầu.
"Cháu thích anh ấy từ khi còn học đại học, cũng hơn mười năm rồi". Mặc dù khi đó cô ta có vài người bạn trai, nhưng mà không ai qua được Từ Khiêm cả. Cho nên cuối cùng lại quyết định về nước.
"Vậy sao! Đúng là con trai bác lại bỏ qua một người tài giỏi như cháu đây? Uổng thật". Bà ta chép miệng, dĩ nhiên rất hài lòng với Lạc Nhân rồi, gia cảnh phù hợp, môn đăng hộ đối với gia đình bà. Rất tốt.
Thiện cảm của bà đối với Lạc Nhân này đã tăng thêm một bậc và với Nghi An thì không vui vẻ chút nào.
"Chuyện em là con gái Lục gia anh đừng nói cho ai biết nhé". Thanh Thanh nhìn sắc mặt của Từ phu nhân không vui và không hài lòng khi nhắc đến Nghi An thì cô ấy biết bà không thích Nghi An!
Bây giờ Nghi An không phải con gái của Lục gia thì bà ta sẽ ngăn cản tuyệt đối như khi xưa của cô vậy đó.
Thanh Thanh không muốn cho Nghi An phải đau lòng vì những chuyện này đâu.
"Anh hiểu ". Cố Minh gật đầu. Chuyện này quá lớn, không thể nào do anh quyết định được, vẫn nên để cho người lớn định đoạt thì hơn là họ.
Xem ra ngay cả Lục gia mà Từ phu nhân còn không hài lòng, thì đường đi sau này của Nghi An sẽ rất khó khăn.
Nhà họ Lục sẽ nhận lại Thanh Thanh va khi đó ai nấy điều biết Thanh Thanh mới đúng là con của họ thì chuyện này sẽ không giấu được lâu.
Anh vẫn nên thông báo cho Từ Khiêm biết thì hơn, để cho cậu ta tìm cách đối phó chuyện này.
"Anh có tin gì của Nghi An thì báo lại cho em biết nhé". Thanh Thanh nhắc nhở anh.
"Được". Cố Minh gật đầu.
Ngồi ăn một lúc thì họ ra về, cũng không đi theo hai người đó nữa.
Hôm nay ba Lãnh xuất viện và về nhà của Cố Minh ở vài hôm. Đón ba Lãnh về xong thì ông đi nghĩ trưa.
Lúc này Cố Minh đưa Thanh Thanh về phòng riêng của mình.
"Anh....anh...". Thanh Thanh bị ép nằm dưới thân anh, có chút ngại lại tức giận!
"Thanh Thanh! Thanh Thanh". Cố Minh vuốt ve mặt cô. Rồi đột nhiên anh cúi xuống hôn lên môi Thanh Thanh.
Thanh Thanh bị hôn bất ngờ, không kịp phản ứng cứ thế trừng mắt nhìn anh. Khi cô lấy lại tinh thần thì muốn đánh anh, nhưng anh lại lên tiếng.
"Đừng đánh anh mà\~\~". Cố Minh dụi vào ngực cô, giọng nhựa muốn chảy cả nước.
"....". Cái tên này!!!! Thanh Thanh cũng không đánh anh, thế là Cố Minh được nước lấn tới. Anh nắm lấy hai tay cô để lên đỉnh đầu cô, sau đó chậm rãi mà thưởng thức buổi tiệc của mình.
"Đừng....". Thanh Thanh chớp mắt.
"Hửm". Cố Minh cười. "Sẽ không đi vào".
Rồi anh không đợi cô trả lời mà đỡ cô ngồi dậy rồi cởi váy của cô xuống.
Thanh Thanh ngại đỏ mặt chỉ dám khép chặt mắt mình lại. Tim đập nhanh mà thôi.
Cố Minh đè lên cô, nhưng không dám dùng sức chỉ muốn gần gũi với cô gái mà anh yêu mà thôi. Váy bị anh lột nhanh chóng và trên người chỉ còn lại một bộ đồ lót màu hồng mà thôi.
Cố Minh nhìn cô từ trên xuống dưới, anh giang tay tách hai đùi trắng nõn nà của cô ra.
"Hu hu!!! Cố Minh". Thanh Thanh hoảng sợ gọi tên anh.
"Anh đây em." Cố Minh hôn lên môi cô, một nụ hôn trân trọng, sau đó hôn xuống cổ cô, xương quai xanh.
Anh kéo dây áo lót của cô xuống, hơi nhấc người cô lên, vòng ra sau cởi khoá áo lót.
Khuôn ngực đầy đặn của cô hiện ra trước mắt anh, Cố Minh nhìn say đắm.
Mặt mũi người đàn ông đỏ bừng, đã không còn nghe thấy âm thanh của thế giới bên ngoài nữa. Anh vươn tay bóp lấy đôi bồng đảo đầy đặn.
Nhũ hoa màu hồng hào run rẩy, dần dần nở rộ, trở nên cứng ngắc trong lòng bàn tay nóng bỏng của anh.
Đây là lần đầu tiên anh được nhìn thấy cơ thể của Thanh Thanh, từ khi họ xác định mối quan hệ đến nay. Không biết bao nhiêu đêm anh mơ thấy Thanh Thanh nằm dưới thân anh mà khóc lóc rên rỉ xin anh tha cho mình.
Thanh Thanh bị anh nhìn mất tự nhiên và cô hơi che lại ngực mình, không ngừng đẩy anh ra muốn kháng cự, cả người trượt xuống né tránh bàn tay đang làm loạn trên người mình. "Cố Minh....bình tĩnh lại đi anh.. chuyện gì còn có đó mà...". Tức chết Thanh Thanh cô luôn rồi!!!
"Ngoan\~\~". Cố Minh khàn giọng, lúc này Thanh Thanh như điên rồi, cảm thấy giọng anh rất hay thậm chí cô còn muốn anh làm mình!!!
Một tay anh xoa nắn ngực cô, một bên thì bị anh ngậm mút nó.
"Ưm....a". Thanh Thanh quên cả chống cự, bật thốt rên rĩ theo nhịp điệu tiết tấu mà anh đem lại.
Kích thích sung sướng! Mê đắm tột độ!
Cố Minh luồn tay còn lại xuống cởi quần lót của Thanh Thanh xuống, sau đó bàn tay anh lướt quanh khu vùng đất mà anh chuẩn bị khám phá.
Ngón tay anh hơi khẩy nhẹ vào.
"Á....đau". Thanh Thanh bật khóc. Chỉ biết ôm lấy đầu anh mà thôi.
"Sẽ nhanh hết đau thôi em". Cố Minh tiếp tục hành sự anh cũng không di chuyển nhiều, đợi cô thích ứng. Sau đó anh cảm nhận được Thanh Thanh chịu được thì liền đẩy chân cô lên cao một chút, dùng sức đút cả ngón tay mình vào, lúc này anh đâm chọc liên tục.
"Ưm....aaa...Cố Minh....ư".
Cố Minh thở đốc nhìn Thanh Thanh rên rĩ, anh đang không biết đi tiếp hay dừng lại nữa.
"Sợ không em". Anh rút tay mình ra. Nghiêng đầu hỏi cô. "Sợ thì anh sẽ dừng lại và không thì...". Cố Minh cười, giọng cười hơi lưu manh.
"Anh....cút cho em". Lúc cô nói thì vun chân đá anh. Không ngờ được Cố Minh bắt lấy.
Anh hôn từ mắt cá chân của cô lên đến hai bên đùi. "Cút thì anh phải làm được gì đó". Anh kéo khoá quần của mình xuống.
"Giúp anh". Cố Minh kiềm chế đến điên rồi. "Giúp anh cho nó ra đi em".
Thanh Thanh nhìn anh, rồi lại đưa mắt nhìn nơi đó của anh, đã đứng thẳng và sừng sững hiên ngang! Thanh Thanh hơi nuốt nước miếng mình, to thế này sao???
Cô vươn tay vuốt nó cho anh. "Anh không được đi vào trong em đó". Thanh Thanh hăm doạ anh, sau đó bắt đầu vuốt nó lên xuống.
"Ưm... sướng thật ". Cố Minh híp mắt tận hưởng khoảnh khắc sung sướng lay động lòng người này. Bàn tay nhỏ bé của cô động vào, anh thật sự sướng.
Cố Minh quỳ xuống giường, Thanh Thanh cũng thế. Hai tay anh chống ra sau tận hưởng niềm vui.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!