Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh [H+]

“Xem ra…đám người này muốn ba ra tay diệt hết họ”. Trong tay ông đã cầm lấy một khẩu súng, mà khi nãy Từ Khiêm đã nói cho ông biết.

Từ Khiêm có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, anh và Nghi An thay đổi vị trí cho anh nhau, không ngờ bọn họ lại họ xe khác tông vào bên hông. Khiến cho cả hai có chút khó khăn, Từ Khiêm sợ cô sẽ có chuyện gì!!

Khi họ ngồi vào vị trí đã thay đổi được, Nghi An đưa ánh mắt nhìn vào chiếc xe phía trước, sau đó dặm ga thật nhanh để tăng tốc. Nếu xe phía trước không né ra thì cô vẫn sẽ đâm vào, người không vì mình thì không được. Cô không muốn gây chuyện với ai, nhưng một khi đã gây chuyện cô sẽ không bỏ qua.

Từ Khiêm hé mở cửa sổ ra một chút, anh muốn trả lại cho họ phát súng vào bánh xe.

Pằng!

Pằng!

Bùm

Anh đã nhắm chính xác, tuy đã nhiều năm không động đến súng nhưng khi cầm lại thì vẫn như ngày nào.

Chiếc xe bên hông nhanh chóng bị xiêu vẹo, phải lùi về sau. Nghi An về số rồi dặm ra, khiến cho chiếc xe phía sau hiểu là cô muốn chạy qua bên hông nên họ đã chạy lên, nhưng không ngờ lúc này, Nghi An đã thay đổi, cô de số lại và lùi về sau.

Sau đó có một con đường rẽ cho nên cô đã rẽ và chạy về phía làn xe ngược lại. Hai chiếc xe kia đã chạy thẳng về phía trước, họ thắng gấp lại, thì xe của cô đã chạy khuất một đoạn rồi.

“Chết tiệt”. Một người trong xe mắng. Dám qua mặt họ sao!

“Đại ca chúng ta phải làm sao đây anh”. Một tên hỏi.

“Lùi lại, tiếp tục truy đuổi”. Tốt nhất đừng để hắn bắt được!

“Rõ”.

Tiền đã nhận của người ta rồi, không thể thất bại được.

Họ lùi xe lại và đi vào nhánh rẽ ban nãy đuổi theo chiếc xe của cô.



Nhưng cô đã bỏ lại xe rồi, Cố Minh đã đứng đợi họ và đưa đi mất dép.

Tuy đã đến muộn một chút, nhưng may là người không sao, Từ Khiêm ôm lấy cô vào lòng mình. Anh rất sợ, sợ cô sẽ có chuyện gì.

Ông Lãnh không ngờ Nghi An chạy xe giỏi thật, cũng tính toán rất hay. Có phút chốc ông lại muốn cô vào quân đội.

Nhưng mà họ lại bị đuổi theo, Cố Minh và Từ Khiêm đã quyết định dừng xe lại. Phải chiến đấu thôi. Trong xe có hai người phụ nữ, lại một người có thai. Cứ thế truy đuổi cũng không phải là cách. Đàn ông không thì lại bình thường nhưng có người phụ nữ của mình thì không ai muốn cả.

Chiếc xe khác cũng ngừng lại, nhưng không ai xuống xe, một lúc sau Từ Khiêm bước xuống, anh lấy bật lửa rồi hút thuốc. Cố Minh cũng xuống theo sau đó, cả hai hút thuốc như chốn không người.

“Các người là ai vậy.” Từ Khiêm hỏi.

“Để lại người con gái trong xe đã đi cùng anh”. Tên đó nói với Cố Minh.

Cố Minh hơi ngạc nhiên, thì ra những tên này đã hiểu lầm Nghi An là Thanh Thanh nên mới gây chuyện. Nhưng những người này là ai? Anh dám chắc Thanh Thanh không quen biết họ.

Làm sao Cố Minh có thể đưa cô ra được. Thanh Thanh chính là vảy ngược của Cố Minh.

“Không thì sao”. Từ Khiêm cũng châm lửa. Phụ nữ của anh em, họ cũng phải bảo vệ, vì một khi các cô có chuyện gì cũng không ai yên ổn cả.

“Giết tất cả”.

“Cạch”. Hàng loạt động tác súng đã lên nòng, chờ được xử lý mục tiêu.

“Ờ cậu sợ không”. Từ Khiêm hỏi. “Hôm nay cậu nợ tôi một lần”.

“Biến đi”. Cố Minh mắng anh. “Sợ quá”. Anh nói với vẻ mặt dửng dưng.

“Không đúng à, mục tiêu của họ là Thanh Thanh, khi nãy tôi lo chết được”. Từ Khiêm không vui chút nào.

Anh cũng đã cầm súng rồi, chỉ chờ được chiến đấu, vì chuyện quan trọng cho nên không được lơ là.

Cứ tưởng sẽ được đánh nhau thoải mái, nhưng Từ Khiêm nhìn thấy một người phụ nữ ngồi hàng ghế phía sau xe.

Anh giơ súng bắn vào đó, người đó lập tức né đi.

Pằng!

“Lục Hà Ái.”

“Từ Khiêm! Cố Minh chúng ta lại gặp nhau”. Cô ta cũng cầm súng bước ra, Thanh Thanh là con của nhà họ Lục, cho nên cô ta muốn diệt Thanh Thanh trước. Sau đó mới đến những người khác.

Từ Khiêm và Cố Minh điều biết Lục Hà Ái cả, cô ta nhỏ hơn các anh hai ba tuổi, khi nhỏ có nói chuyện tiếp xúc với nhau.

Vì là chi thứ của nhà họ Lục cho nên cô ta rất e dè khi nói chuyện với các anh. Không ngờ lại che giấu dã tâm ghê gớm thật sự.

Hai bên lao vào đánh nhau, nhưng mục tiêu của bọn họ là Thanh Thanh cho nên Cố Minh không thể để cô gặp chuyện được.

Một viên đạn được nhắm vào ngay đầu của Thanh Thanh, Cố Minh chỉ kịp hét lên mà thôi. Nhưng lúc này lại có một mũi tên xuất hiện, làm lệch hướng của viên đạn đó.

“Ai!!!”. Lục Hà Ái tức giận la lên.

Một bóng người nhỏ bé, bước chân khoăn khoắt từ tốn đi lại. Người con gái đó dùng một miếng khăn che mặt mình lại, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn có chút sắc lạnh.

“Mày là ai hả, ai cho mày dám xen vào chuyện của tao”.

Cô chỉ cười trên tay cầm lấy bốn chiếc mũi tên đã được pha sẵn chất độc vào trên đó.

“Vô tình đi ngang, cũng chỉ muốn làm chút gì đó”. Cô hững hờ nhắm thẳng vào một tên đã đứng lại gần xe của họ.

“Víu”.

Rầm!

Tên đó chết không nhắm mắt, cũng không hiểu sau mình lại chết nhanh như vậy. Vết thương có độc nhanh chóng lan ra và khiến cho hắn ta toàn thân đen lại.

“Rốt cuộc mày là ai hả”. Lục Hà Ái hét lên vẻ mặt cũng đầy sự hoảng hốt.

“Pằng”. Lục Hà Ái bắn về phía cô một viên đạn, nhưng cô chỉ nhìn cô ta rồi nhẹ nhàng tránh đi, sau đó nở một nụ cười nhẹ nhàng. Cô ngắt một cánh hoa hồng mà mình cầm trên tay, phóng về phía cánh tay của Lục Hà Ái đã bắn mình.

“Á…”. Súng trên tay của cô ta rơi xuống, cánh hoa hồng được liên tiếp bay đến thành một đường thẳng và nhắm chuẩn xác vào bàn tay của cô ta.

“Con khốn”.

“Cô phải biết là, những cánh hoa này không độc, nhưng cũng khiến cho cô bị thương. Súng của cô nhanh hay là tôi nhanh hơn”. Cô nhìn đồng hồ trên tay mình, sau đó lại nói thêm một câu. “Ừm! Ba mươi giây sao, nếu không được lấy hoa ra, cô bị gì tôi không biết được”.

Cánh hoa tuy mỏng lại nhẹ nhàng nhưng một khi được cô phóng đến lại không thể rút ra và nó cứng ngắt.

Lục Hà Ái lúc này mới biết sợ hãi, vội vàng rút lui. “Đi! Chúng ta sẽ còn gặp lại”.

Nhìn bọn họ đã rời đi, cô lấy mũi tên đã phóng về tên đã chết ra, lau sạch vết máu trên mũi dao.

“Cảm ơn em”. Từ Khiêm bước đến mà nói. “Tôi sẽ đến để cảm ơn với Minh Hoàng Lễ sao”.

“Không cẩn đâu. Chuyện này cũng do tôi xen vào”. Cô lấy mũi tên đưa cho anh. “Không cần phải đến tìm Minh Hoàng Lễ đâu. Quà tặng cho anh, đôi khi sẽ cần đến”. Sau đó hơi nhướng mày nhìn vào trong xe thấy hai người con gái ngồi trong đó nhìn mình với ánh mắt tò mò.

Từ Khiêm nhận lấy. “Tốt quá. Chúng tôi thật lòng cảm ơn em đã giúp đỡ”. Anh gật đầu.

Cô gái đó không nói gì, sau đó lấy ra một gói bột trắng, hơi vun tay về phía trước, rồi biến mất đi.

Khi làn khói tan đi hết, người đã không còn ở đây. Mọi người đều ngạc nhiên.

“Quen với cậu hả”. Cố Minh hỏi, anh còn nhìn xung quanh để xem cô gái đó nữa, nhưng hoàn toàn biệt tâm.

“Ừm. Cô gái của Minh Hoàng Lễ, chúng tôi gặp một lần trong buổi tiệc ra mắt sản phẩm mới của Lâm Tân Viễn”. Anh đưa mũi tên đó cho Cố Minh. “Danh tiếng của cô gái đó xưa nay vẫn luôn nổi, cậu giữ lấy mà phòng thân. Phàm là những người thấy vật này không sợ hãi thì cũng nể mặt”.

“Ai vậy”. Cố Minh nhận lấy, tài phóng tên của cô ấy giỏi thật, ngang ngữa với Nghi An. “Không biết cô ấy với Nghi An thi đấu ai giỏi hơn”.

“Ừm! Không rõ, nhưng có thể Nghi An sẽ thất bại”. Anh vào xe. “Nghi An là phòng thân, cô ấy là dùng để giết người.”

Cố Minh nhìn vào mũi tên. Có khắc chữ Ảnh. Anh giật mình, trời ạ!!! Danh tiếng trong giới đêm của Ảnh xưa nay rất thần bí, có tin đồn cô ta đã biến mất rồi, không ngờ hôm nay lại xuất hiện và còn giúp họ nữa!

Woa!!

Quý nhân thế nào đây, Cố Minh từng nghe đến danh tiếng của cô trong thế giới ngầm. Chưa từng nghĩ sẽ được cô ra tay giúp đỡ, nếu đã là bạn thì không phải là thù, nhưng nếu ghi thù chắc sẽ không thoát được!

“Anh mau lên xe đi”. Thanh Thanh nhắc nhở anh.

“À được”. Cố Minh để nó vào trong túi áo thoát xong rồi lên xe, xem ra hôm nay không đi ăn được rồi.

“Cô gái đó, nếu em với cô ấy thi đấu với nhau, em không thắng được đâu”. Nghi An đã nhìn thấy lúc cô ra tay, cô ấy chỉ phòng thân nên có chút võ mèo cào mà thôi. Còn cô gái đó là dùng để giết người, là để giành lấy mạng sống.

“Ba muốn hai đứa vào quân đội quá”. Ba Lãnh nói. Ông ta có hai đứa con gái, mà đứa nào cũng rất tài giỏi. Ông không muốn lãng phí nhân tài.

Kétttt!!!

Cố Minh thắng gấp lại, Từ Khiêm phản ứng nhanh, ôm lấy Nghi An lại!!!

"Anh làm cái gì vậy ". Thanh Thanh vịn lấy tay vịn, nếu không đập đầu vào cửa kính rồi. Cái tật bốc đồng này với Cố Hân y như nhau, không hổ danh là anh em ruột.

“Tuyệt đối không được!!! Thanh Thanh không vào quân đội được đâu”. Cố Minh nói. Cô mà vào đó ở có khi mấy tháng hay một năm thậm chí nhiều hơn họ mới gặp nhau!!

Khi đó Cố Minh móc meo luôn rồi, chưa kể trong quân đội có nhiều thanh niên trai tráng cao to. Cố Minh sợ mình không bằng họ, hiện tại anh không bằng Thanh Thanh rồi, đánh nhau không bằng cô, cô mà vào đó anh thấy mình nguy cơ mất vợ cao lắm!

Khác gì anh ở ngoài đây thành hòn vọng thê đâu chứ!!!

Thậm chí hiện tại anh có chút không thích ba Lãnh! Dám có ý đưa vợ anh vào quân đội!!!

Phì!!! Thanh Thanh xoa đầu anh. Thầm mắng đồ ngốc mà!
Nhấn Mở Bình Luận