Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, cô đưa tay lên xóa đi giọt nước trong suốt rơi trên má mình, nuốt một hơi bình tĩnh.
Hôm nay cô đến đây không phải để khóc, đúng vậy, không thể để cảm xúc chi phối bản thân nữa.
Nghĩ nghĩ, Âu Dương Thiên Thiên đứng thẳng người lên, cô cầm theo 1 bông hoa hồng trắng, quay người tiến về phía di ảnh.
Hơi hạ thấp người, cô đặt nó trước những vòng hoa, rồi đứng dậy, cúi đầu một lần nữa. Hành động như đi viếng thăm người bạn cũ rất lịch sự.
Lúc này, đột nhiên từ bên cạnh vang lên tiếng nói nghẹn ngào:
- Gia Hi... rất thích hoa hồng trắng!
Một câu này nói ra, Âu Dương Thiên Thiên liền biết đó là ai, cô chậm rãi xoay đầu nhìn về phía người phụ nữ đang khóc ngất trên sàn, đáp:
- Cháu biết!
Người phụ nữ hai hốc mắt vì khóc quá nhiều mà đỏ lên như máu, khuôn mặt nhợt nhạt ngước nhìn cô, nói:
- Rất ít người đến đây lấy hoa hồng viếng Gia Hi, họ đều nói nó không hợp, nhưng mà.... không ai biết... nó mới là thứ hợp nhất! Nó là bông hoa mà Gia Hi thích nhất!
Dứt lời, người phụ nữ lại cúi đầu, trong tay bà cầm một chiếc khăn đã ướt đẫm, che miệng khóc sướt mướt.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô tiến tới phía người phụ nữ, quỳ xuống trước mặt bà.
Dang tay ra, cô ôm người phụ nữ đó vào lòng một cách chân thành. Âu Dương Thiên Thiên dùng thân thể này tiếp xúc với người mà mình muốn an ủi nhất hiện giờ, xúc giác truyền đến vô cùng chân thật,
Cô hơi cười mỉm, lên tiếng:
- Bác biết cô ấy thích loài hoa này nên mới để ở đây, bác đã làm đúng rồi. Cháu cũng... thích loài hoa đó lắm!
Người phụ nữ nghe vậy, bật khóc càng nhiều hơn, Âu Dương Thiên Thiên cố cầm nước mắt của mình, nhưng cuối cùng vẫn có một vài giọt không kiềm chế được rơi xuống.
Mẹ à... con xin lỗi... Con thật sự xin lỗi mẹ...
Lúc này, đột nhiên có tiếng nói từ phía sau truyền đến, khiến cô cứng người:
- Đã chuẩn bị xong hết chưa? Hôm nay là ngày cuối cùng, cảnh sát sẽ đến viếng vợ tôi, tôi muốn mọi thứ phải thật đầy đủ, đừng để xảy ra bất kì sơ suất nào!