Tất cả mọi người có ở trong căn phòng đều bất ngờ khi nghe câu hỏi của Âu Dương Thiên Thiên. Bọn họ nhìn về phía cô, ánh mắt hiện lên ngạc nhiên.
Chỉ riêng Âu Dương Vô Thần bên cạnh vẫn chậm rãi dùng bữa, anh như 1 người 1 thế giới, tự nhiên ăn tiếp đồ của mình, như không có chuyện gì xảy ra.
Âu Dương Chấn Đông nhìn về phía cô gái đang lên tiếng, hỏi:
- Thiên Thiên, con nói chuyện rồi sao?
Âu Dương Thiên Thiên không đáp lại lời của ai đó, ánh mắt cô vẫn chăm chăm nhìn Bạc Tuyết Cơ. Lưỡi bên trong đẩy nhẹ miếng bánh mì còn sót lại, nhai một cách nhẹ nhàng uyển chuyển, cuối cùng mới nuốt xuống cổ họng.
Hành động như vậy, thật khiến người khác có cảm giác tùy ý!
Bạc Tuyết Cơ liếc mắt về phía cô, ấn đường hơi nhíu lại, như đang phản cảm với động tác nuốt thức ăn lộ liễu khi nói của Âu Dương Thiên Thiên.
Âu Dương Chấn Đông thấy tình hình, ông quay sang nhìn Bạc Tuyết Cơ, rồi quay lại nhìn Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng:
- Thiên Thiên, đây là Tuyết Cơ, là mẹ của con. Con không nhớ sao.
Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, sau vài giây, mới đáp:
- Mẹ! Con đương nhiên nhớ mẹ của con rồi. Nhưng mà... mẹ của con không phải họ Bạc. Trong trí nhớ, bà ấy là người họ Đường.....
Một câu này của Âu Dương Thiên Thiên, làm mọi người chấn động. Cô sau khi nói xong còn hơi nghiêng đầu nhìn Âu Dương Chấn Đông, hỏi tiếp:
- Không phải như thế sao? Ba!
Âu Dương Chấn Đông nhìn khuôn mặt của Âu Dương Thiên Thiên, nhất thời không lên tiếng trả lời.
Sao... Tự nhiên cô lại nói vấn đề này? Vốn dĩ trước đây khi đưa Bạc Tuyết Cơ về, người hầu đã gọi như vậy rồi. Lúc đầu không ai lên tiếng phản ánh, Âu Dương Chấn Đông cũng không phủ nhận nên cứ thế gọi đến bây giờ. Mà từ sau khi Bạc Tuyết Cơ sinh Âu Dương Na Na, thì cách xưng hô này càng trở nên chắc chắn. Vì vậy, không ai còn dị nghị chuyện đó nữa.
Thế mà... bây giờ Âu Dương Thiên Thiên lại hỏi vấn đề này, cô lúc trước không phải không có ý kiến sao? Giờ là có ý gì đây?
Âu Dương Chấn Đông im lặng vài giây, ông nhìn con gái mình, dò hỏi:
- Thiên Thiên, con nhớ lại hết rồi sao?
Biết được ai là mẹ ruột của mình ai không, có phải chứng tỏ trí nhớ của cô đã hồi phục không?
Âu Dương Thiên Thiên bình tĩnh nhìn ông, chậm rãi đáp:
- Không! Con đâu có bao giờ mất trí nhớ, thì có gì để nhớ lại chứ? Là ba và bác sĩ tự nghĩ như vậy, con chưa từng thừa nhận chuyện mất trí nhớ mà!
Chuyện mất trí nhớ, quả thật là do bác sĩ tự phán đoán, cũng là do Âu Dương Chấn Đông tự ngộ nhận, Âu Dương Thiên Thiên không nói, không phản ứng lại thì đâu có nghĩa là cô mất trí nhớ chứ?
Cô không lên tiếng phủ nhận là do lười, chứ đâu hề tỏ ra là đồng ý với điều đó!
Âu Dương Chân Đông có chút ngạc nhiên, ông đảo mắt, ngập ngừng nói:
- Cái đó.....
Thế nhưng, lời của ông chưa kịp nói xong, thì Âu Dương Thiên Thiên đã lên tiếng cắt ngang:
- Nhưng mà điều con đang hỏi đâu phải cái này....
Vừa nói, Âu Dương Thiên Thiên vừa xoay đầu nhìn lại Bạc Tuyết Cơ, ánh mắt rất rõ ràng nhắm tới bà ta:
- Thứ mà con muốn hỏi, là một tiếng "Âu phu nhân" đó, là nói với ai? Với mẹ con? Hay là.... với người phụ nữ đang ngồi trước mặt con?